Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Đối với Khương Mẫn mà nói, đây chính là thời khắc tối tăm nhất.
Mà ta cho rằng kẻ đầu sỏ nên chuyện này là tôi.
Tôi c.h.ế.t đi thì mọi thứ có thể trở lại như cũ.
Tôi nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Hàn Thành nhặt về một mạng.
Nhưng bị liệt nửa người.
Khương Mẫn không bị kết án tử hình bị kết tội cố ý đả thương người, bị kết án tù không có thời hạn thả ra ngoài.
Nghe nói ở trong tù, không biết vì nguyên nhân gì mà ta bị hủy dung.
Sau khi Hàn Thành xảy ra chuyện.
Rất nhiều người tìm tôi.
Ba mẹ hắn, hắn, ba mẹ tôi…
Ba mẹ hắn cầu xin tôi đừng bỏ Hàn Thành vào lúc này vì cảm vợ chồng bao năm.
Bạn bè của hắn hy vọng tôi nể hắn cứu tôi một mạng, cùng Hàn Thành vượt qua cửa ải khó khăn này.
Ba mẹ tôi thì hy vọng tôi nhanh chóng về nhà, đừng ở lại chỗ này tự tìm phiền toái.
Cuối cùng, tôi đi thăm Hàn Thành.
Người đàn ông kiêu hãnh ngày xưa.
Hiện giờ nằm trên giường bệnh, ăn uống vệ sinh đều cần người hầu hạ.
Hắn không nói.
Chỉ là khi nhìn tôi, trong mắt tràn ngập sự hối hận.
Tôi cảm ơn hắn.
Chính hắn đã cứu mạng tôi:
“Anh biết không có tư cách cầu xin em ở lại.”
Hàn Thành nghẹn ngào mở miệng, giọng nói khàn khàn bi thương: “Hiện tại hết thảy đều là do gieo gió gặt bão, là báo ứng của …”
“Bác sĩ không nói rằng đã hết hy vọng, tích cực phối hợp trị liệu thì vẫn còn có cơ hội đứng lên.”
Tôi nói.
Hàn Thành nghe vậy càng thêm kích , chờ mong nhìn tôi, thấp thỏm lại cẩn thận nói: “Cho nên em nguyện ý…”
“Tôi đã chuẩn bị về quê rồi.”
“Anh biết mà, tôi là con một, nếu không phải vì thì sau khi tốt nghiệp, tôi phải về quê phát triển.”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ban-than-thi-khong-duoc-ghen/15.html.]
Ngữ khí không nhanh không chậm.
Trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy sắc mặt Hàn Thành ảm đạm hẳn đi, giống như là hoa hướng dương mất đi ánh mặt trời, hốc mắt đỏ ửng, nụ cười chua xót lại tự giễu.
“Anh biết ngay mà, loại người tàn phế như nên thối rữa trong bùn cả đời này…”
“Hàn Thành, chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình… Anh không thể ảnh hưởng đến tôi và cũng không nên bị tôi ảnh hưởng.”
Tôi cắt ngang lời than phiền của hắn.
Có lẽ là ánh mắt quá sắc bén, đánh thẳng vào tim hắn.
Phòng bệnh yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua thủy tinh chiếu lên người tôi, giống như phủ thêm một tầng ánh sáng.
Tôi về quê.
Thời gian dần trôi.
Có thể nghe được tin tức của Hàn Thành.
Hàn Thành dùng hai năm mới đứng lên được, chỉ là vì bệnh nên công ty không thể phát triển được nữa, cuối cùng chỉ có thể sản.
Lại là một năm mới tới.
Thôi Nam Húc gửi tin nhắn cho tôi:
[Chúc mừng năm mới.]
Tôi nhận được tin nhắn, đang giúp ba mẹ sủi cảo.
Tôi xoa xoa bột mì trên tay, nhìn cậu ta gửi tới bức ảnh cậu ta ngồi ở ban công tự sướng, nhịn không được trêu chọc:
[Lại đón năm mới một mình à? Không đến nhà ba mẹ tớ sao? Tớ sẽ miễn cưỡng nhận cậu ở lại đây vài ngày đó.]
Rất nhanh, đầu kia đã trả lời tin nhắn:
[Không được, ấy sẽ không vui.]
Ý cậu ta là mối đầu đã qua đời nhiều năm.
Tôi nhướng mày, tiếp tục trả lời:
[Không tồi, nhiều năm như vậy mà cậu vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc riêng.]
[Đương nhiên, chị em cũng phải có ranh giới rõ ràng chứ.]
Tôi cười.
Nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi, cảnh sắc rất đẹp…
Hoàn.
Bạn thấy sao?