Bạn Trai Ăn Cắp [...] – Chương 1

 

Trên đường đi hẹn hò, tôi bỗng nhiên nảy ra ý định muốn mua một tờ vé số cào.

 

Bạn trai tôi không đồng ý, rằng hôm nay ấy đã tiêu tiền mua vé xem phim rồi.

 

Tôi tự bỏ tiền ra mua một tờ.

 

Về nhà, tôi cào thử và trúng 500.000 tệ.

 

Tôi ôm trai, mơ tưởng rằng cộng thêm 500.000 này, chúng tôi đã đủ tiền đặt cọc mua nhà.

 

Nhưng trai lại nhân lúc tôi đi , lấy vé số của tôi đi lĩnh thưởng, chuyển vào tài khoản tôi 100 tệ, đó là gấp 10 lần số tiền tôi mua vé số. Sau đó ta chặn tôi luôn.

 

Tôi đến đại lý vé số để kiểm tra camera an ninh và tiện tay mua thêm một tờ vé số khác, trúng hơn 10 triệu tệ.

 

—------------

 

Cuối cùng, tuần này Chu Sướng cũng chịu dẫn tôi đi xem phim. Tôi ăn mặc thật đẹp, cùng ấy đi trên con đường đến rạp chiếu phim.

 

Khi đi ngang qua một đại lý vé số, tôi thấy nhiều người đang mua vé cào và cũng muốn thử mua một tờ.

 

Chu Sướng nhíu mày : "Hôm nay đã mua vé xem phim hết hơn 100 tệ, chúng ta đã rồi, một ngày không tiêu quá 50 tệ. Em xem, hôm nay đã tiêu gấp hai ngày rồi, tháng này phải tiết kiệm để bù lại."

 

Nhưng rõ ràng hôm nay ấy mua vé xem phim, còn tôi thì mời ăn trưa. Anh ấy đòi ăn lẩu Haidilao, hai chúng tôi tiêu hết hơn 300 tệ.

 

Anh ấy đòi ăn lẩu cay, còn ăn lẩu mà không ăn cay thì thật là phí.

 

Dạo này dạ dày tôi không tốt, không dám ăn nhiều, chỉ ăn một chút, cả buổi ấy ăn.

 

Tôi mua vé số cũng đâu có đòi ấy trả tiền. Tôi hơi bực mình, : "Tôi tự mua."

 

Anh ấy không đậy, chỉ đứng ở cửa chơi điện thoại. Tôi vào trong mua đại một tờ, cũng chẳng có tâm trạng cào tại chỗ, chỉ nhét vào túi rồi đi ra.

 

Anh ấy thấy tôi ra thì cất điện thoại, bảo đi nhanh lên vì phim sắp chiếu rồi.

 

Tôi không muốn vì chuyện nhỏ này mà hỏng tâm trạng lần hiếm hoi đi chơi, tự an ủi rằng ấy chỉ vì nghĩ cho tương lai của chúng tôi. Thế là tôi vui vẻ cùng ấy đi đến rạp.

 

Về nhà, Chu Sướng đi tắm trước. Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra và thấy tờ vé số hôm nay mua, tiện tay cào thử.

 

Đến dòng cuối cùng, tôi đã nghĩ rằng 10 tệ hôm nay coi như mất trắng. Không ngờ số cuối cùng lại trúng 500.000 tệ.

 

Tôi không dám tin, hét toáng lên, cầm vé số lại đối chiếu một lần nữa.

 

Chu Sướng đang tắm nghe thấy, giật mình hét lên trong phòng tắm: "Em gì mà hét ầm lên, giật cả mình!"

 

Vui sướng tôi quên mất giọng điệu khó chịu của ấy, chỉ chạy đến cửa phòng tắm giục mau ra.

 

Tôi cần ấy xác nhận giúp xem có đúng là tôi trúng giải không.

 

Tôi run rẩy, liên tục vào quy tắc trúng thưởng trên vé số.

 

Nhưng tôi quá kích , không thể bình tĩnh lại, mấy dòng chữ trước mắt cứ trôi đi, không vào đầu .

 

Chu Sướng, bị tôi giục, đen mặt mở cửa phòng tắm.

 

Anh ấy vừa định phát cáu, tôi đã đưa tờ vé số ra trước mặt : "Mau giúp em xem có phải trúng giải không."

 

Anh ấy hơi sững lại, rồi cầm lấy vé số, chăm đối chiếu.

 

Tôi nín thở, cảm giác như cả thế kỷ trôi qua.

 

Bỗng nhiên Chu Sướng ngẩng lên, to, ôm chầm lấy tôi: "Trúng rồi, 500.000 tệ, Nhiên Nhiên, em giỏi quá!"

 

500.000 tệ, tiền đặt cọc mua nhà của chúng tôi đã có!

 

Tôi ôm lấy Chu Sướng khóc lớn.

 

Có niềm vui, cũng có sự tủi thân.

 

Cuối cùng tôi cũng không cần phải tiết kiệm từng đồng cho khoản đặt cọc nhà nữa, không cần mỗi ngày chỉ tiêu 30 tệ.

 

Không cần nhịn ăn nhịn mặc, cả năm chỉ mua vài bộ quần áo, mà toàn phải chờ đến mùa giảm giá.

 

Không cần dậy sớm hơn nửa tiếng mỗi ngày để đi bộ hơn 2km, chỉ để tiết kiệm vài đồng tiền chuyển xe.

 

Không cần tan muộn vẫn phải chạy đến chợ lúc sắp đóng cửa, chỉ để mua rau không còn tươi và thịt người ta đã chọn hết phần ngon.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...