Hắn thực sự nghĩ trò này còn tác dụng với tôi sao? Trước kia là vì tôi hắn, giờ gặp hắn, tôi còn thấy ghê hơn cả thấy rác rưởi.
Trước đây, hắn cố gắng gửi lời mời kết trên WeChat, đổi đủ loại số điện thoại để gọi cho tôi. Nhưng tôi mặc kệ, chẳng hề bận tâm.
Cuối cùng, hắn khiến tôi phải xóa tài khoản WeChat cũ, khiến nhiều ứng dụng bị mất liên kết, thậm chí còn phải ra ngân hàng đổi thông tin. Tôi tức giận mắng hắn không ngớt.
Hắn như không thấy vẻ mặt đầy chán ghét của tôi, còn định đưa tay kéo tôi.
Tôi chỉ tay vào hắn, lạnh lùng :
"Anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ cho vào tù."
Hắn lập tức không dám đậy, chỉ nước mắt nước mũi tèm lem, khổ sở :
"Tiểu Nhiên, sai rồi, thật sự sai rồi. Rời xa em thời gian qua, mới biết em là người nhất. Anh bị dụ dỗ, nhất thời mê muội, giờ nhận ra sai lầm rồi. Em tha thứ cho không? Anh không thể sống thiếu em."
Hắn vừa khóc vừa , diễn như thật, thu hút không ít người đứng xem.
Tôi lườm hắn một cái, định quay đi, không muốn hắn điên cuồng trò.
Hắn lại bám theo từng bước, gọi tên tôi như vong hồn:
"Tiểu Nhiên, đừng đi, đừng rời xa ."
Tôi giận đến mức muốn người.
Dừng chân, tôi quay sang hắn, xung quanh vẫn còn đám đông đang xem kịch. Tôi chỉ vào hắn, lớn tiếng :
"Mọi người, chuẩn bị điện thoại ghi hình nhé. Tôi chỉ một lần thôi."
Chu Sướng lập tức tiến lại gần, miệng :
"Tiểu Nhiên, em tha thứ cho rồi đúng không? Chúng ta về nhà chuyện."
Hắn vừa vừa đưa tay định kéo tôi.
"Bốp!"
Tôi vung tay, một cú tát giòn giã vang lên.
Xung quanh lặng ngắt như tờ trong một thoáng.
"Tha thứ? Buồn ! Tôi tại sao phải tha thứ cho kẻ ngoại ? Nhân lúc tôi không có nhà, nhiều lần dẫn bồ nhí về ngủ. Lấy cắp vé số tôi mua trúng thưởng rồi biến mất không một lời. Giờ gặp khó khăn, muốn tôi gánh vác thay , rút hết tiền tiết kiệm của tôi để vá lỗ hổng của , muốn tiếp tục ăn bám tôi? Chu Sướng, tôi đã ngu một lần vì , đó là do tôi ngây thơ. Nhưng tôi sẽ không ngu thêm lần thứ hai đâu. Dẹp ngay mấy trò tính toán vặt vãnh đó đi. Tôi không . Trong mắt tôi, chẳng khác gì một gã hèn hạ. Cút đi! Còn dám quấy rối tôi nữa, tôi báo cảnh sát!"
"Tiểu…" Hắn ôm má bị tôi tát đỏ bừng, định lên tiếng.
"Tên tôi mà cũng dám gọi nữa, tôi không ngại cho nổi tiếng hơn đâu!"
Một người xem lên tiếng bênh vực:
"Đồ đàn ông ngoại , ghê tởm quá! Còn ở đây diễn sâu, cút đi!"
"Đúng thế! Ban đầu cứ tưởng là đến để níu kéo cũ, còn định khuyên ấy quay lại. Không ngờ hắn tôi thấy buồn nôn. Phải bồi thường tinh thần cho tôi đấy!"
Một bác góp lời Chu Sướng sợ đến vội vàng bỏ chạy, khập khiễng như chó mất chủ.
Đám đông vẫn chưa giải tán, người người xôn xao bàn tán, chỉ trích hắn. Nếu không chạy nhanh, chắc hắn đã bị dìm chết trong nước bọt của họ.
Quả nhiên, hôm sau, đoạn video lan truyền khắp nơi. Dù đã mờ, ai quen biết vẫn nhận ra hắn.
Bạn học cũ trong nhóm chat thi nhau mắng nhiếc hắn, cuối cùng hắn phải rời nhóm.
Một tháng sau, tôi nghe tin bố mẹ hắn phải bán nhà và đất ở quê, vay mượn khắp nơi mới trả hơn 300 triệu tệ cho công ty hắn thiệt .
Hắn tránh tù tội, cả nhà phải gánh món nợ khổng lồ.
Ngành nghề cũng từ chối hắn, chẳng ai muốn . Nghe hắn vào nhà máy công nhân lắp ráp, thật giả thế nào tôi không quan tâm.
Giờ đây, đối với tôi, hắn chỉ là người dưng.
Vài tháng sau, trong một buổi trà chiều tại khách sạn, tôi cờ gặp Viên Chí Hạo.
Anh chủ ngồi xuống trò chuyện, tiết lộ rằng Chu Sướng không bị sếp lớn chơi xấu, mà tự tự chịu.
Anh :
"Hắn ta bị đối thủ công ty dùng tiền dụ dỗ mới ra mấy chuyện bẩn thỉu. Sếp lớn của chúng tôi đường đường chính chính, không chơi trò bẩn đâu."
Tôi mỉm hỏi:
"Vậy chắc ông ấy phải rộng lượng lắm, đội mũ xanh (ý chỉ bị cắm sừng) cũng không thấy phiền nhỉ?"
Viên Chí Hạo bật :
"Thật ra tôi không gửi ảnh cho sếp lớn đâu."
"À? Vậy ả tiểu tam thì sao?"
"À, do bà chủ ra tay đấy."
Hóa ra là !
Trò chuyện một lát, còn thêm:
"Hắn ta phạm lỗi, tôi bị khiển trách, mất tiền thưởng. Chẳng lẽ tôi không nên lấy lại chút lợi nhuận?"
Tôi giơ hai ngón tay cái lên, khen ngợi :
"Đúng là cao tay!"
Một năm sau, tôi bán nhà, kiếm chút lãi, trở về quê mua biệt thự, sống cùng bố mẹ. Tôi mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, mỗi ngày bố mẹ bận rộn vui vẻ, cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc.
Nghe Chu Sướng vẫn điên cuồng tìm tôi, mỗi lần gặp bè chung, hắn đều kể lể:
"Ôn Tiểu Nhiên trúng 10 triệu, mua đồ xa xỉ không chịu giúp tôi. Sáu năm cảm mà ấy không đếm xỉa. Anh biết ấy ở đâu không? Cô ấy phải chia cho tôi một nửa, nhất định phải chia!"
Tôi cố tiết lộ chuyện trúng số, khiến hắn nghĩ rằng đáng lẽ ra tài sản đó là của hắn.
Cứ để hắn gặm nhấm sự tiếc nuối và nỗi đau. Đó là hình tốt nhất cho hắn.
Vài năm sau, nhà tôi lại đền bù giải tỏa, thêm hai căn nhà và vài triệu tệ. Tôi lại có lý do để tiếp tục sống thoải mái rồi!
HẾT.
Bạn thấy sao?