Ngăn kéo đựng vé số đã bị mở tung, cuốn sổ kẹp vé bị vứt xuống đất. Tôi nhặt lên, lật ra xem, và đúng như dự đoán – không còn gì cả.
Những đồ thuộc về Chu Sướng trong phòng cũng biến mất. Tủ quần áo bị mở, chỉ còn lại vài bộ của tôi.
Tôi lấy điện thoại gọi cho ấy, chỉ nghe giọng máy móc lặp đi lặp lại: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc ."
Tôi ngồi bệt xuống đất, ôm lấy chính mình mà khóc nức nở.
Tôi chưa bao giờ có ý định tiêu 500.000 đó cho riêng mình. Tôi đã lên kế hoạch sẽ dùng số tiền đó để đặt cọc mua nhà và ghi tên cả hai chúng tôi.
Trong kế hoạch của tôi, ấy luôn hiện diện. Nhưng hóa ra, từ lâu tôi đã bị ấy tính toán một cách rõ ràng, chi li.
Có lẽ tôi khóc quá lớn và quá thảm, dì Lâm, người hàng xóm đối diện, bước ra.
Thấy cửa nhà mở toang, phòng ốc bừa bộn, và tôi ngồi trên sàn khóc không ngừng, dì Lâm thở dài lắc đầu, bước lại đỡ tôi ngồi lên ghế.
"Khổ thân con! Vì loại đàn ông như thế mà khóc đến hư người, không đáng đâu!"
Tôi nhận lấy khăn giấy dì đưa, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào : "Dì Lâm, sao dì biết?"
Tôi chưa với ai ngoài Chu Sướng về chuyện trúng số.
Chẳng lẽ chính ta với người khác? Điều đó không thể nào. Làm gì có ai ăn cắp mà lại đi kể.
"Ta biết à? Vì ta thấy nhiều lần rồi."
"Thấy nhiều lần?" Tôi ngơ ngác hơn.
"Con đúng là ngốc, trai con ngoại mà con không hay. Ta nhắc thì con lại không chịu hiểu."
Dì Lâm nhẹ nhàng chạm vào trán tôi như trách móc.
Ngoại... ngoại ...
Từ lời dì Lâm, tôi mới biết, bà đã nhiều lần gặp Chu Sướng đưa một về nhà buổi trưa.
Cả hai tay xách đồ ăn, vui vẻ đi vào.
Khi rời đi, cả hai đã thay quần áo, ôm nhau, bá vai .
Thậm chí trong thời gian tôi đi công tác, họ còn sống chung vài ngày.
Nghe chưa hết, tôi đã không kìm nổi cơn buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Tôi đã ngủ trên chiếc giường mà họ từng những điều ghê tởm. Nghĩ đến việc có lẽ ga giường còn chưa thay, tôi lại càng nôn mửa dữ dội hơn.
Ban đầu, chuyện Chu Sướng trộm vé số chỉ khiến tôi thất vọng và đau lòng. Nhưng sau những lời của dì Lâm, giờ đây, tôi chỉ còn cảm giác kinh tởm và căm hận ta.
Tiễn dì Lâm xong, tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, thu dọn bản thân qua loa, rồi lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Trước đây, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải đến bước này. Nhưng giờ đây, tôi chỉ muốn ta phải trả giá đắt.
Cảnh sát nhanh chóng đến sau khi tôi trình báo.
Căn phòng vẫn giữ nguyên hiện trạng, vì tôi muốn bảo vệ hiện trường.
Một viên cảnh sát lớn tuổi hỏi tôi về sự việc.
"Ý là mua một tờ vé số, trúng 500.000, chưa kịp lĩnh thưởng đã bị trai đánh cắp?"
"Vâng, đúng ."
"Trừ vé số ra, có thứ gì khác bị mất không?"
"Tôi kiểm tra qua thì không thấy."
"Vậy có bằng chứng nào cho thấy đó thực sự là vé số của , và nó đã trúng thưởng 500.000 không? Vì vé số không có tên người sở hữu, việc chứng minh nó thuộc về sẽ rất khó."
"À... trong điện thoại tôi có lịch sử thanh toán khi mua vé số và cả ảnh chụp tờ vé trúng thưởng. Như có không?"
"Điều đó chỉ chứng minh đã mua vé số, còn ảnh tờ vé số trúng thưởng cũng không phải bằng chứng trực tiếp." Một viên cảnh sát trẻ hơn trả lời.
Nghe , tôi cuống lên: "Thế tôi còn cách nào để chứng minh? Rõ ràng là tôi mua! Có thể kiểm tra dấu vân tay trên tờ vé số không? Hoặc…"
Bạn thấy sao?