Bạn Trai Ăn Cắp [...] – Chương 6

Sau khi mọi việc đã tạm ổn, giờ là lúc tôi xử lý tên trai tồi.

 

Tôi quay lại khu nhà trọ cũ, lấy lý do rằng tôi bị mất đồ trong thời gian đi công tác và muốn kiểm tra camera giám sát.

 

Sau khi đưa cho bác bảo vệ một cây thuốc lá nguyên, tôi dễ dàng lấy video ghi lại cảnh Chu Sướng và kia ôm ấp, hôn nhau trong thang máy.

 

Điều khiến tôi ý nhất là chiếc vòng tay vàng sáng loáng mà ta đeo.

 

Đó chính là chiếc vòng mà Chu Sướng tặng tôi nhân dịp sinh nhật 25 tuổi. Có một lần tôi muốn đeo thì tìm mãi không thấy, còn bị ta trách mắng rằng:

"Đồ quý giá không giữ cẩn thận, em chẳng coi trọng gì quà tặng."

 

Tôi đã phải dỗ dành ta rất lâu, thậm chí tặng lại một món quà khác mới khiến nguôi giận.

 

Đúng là một món quà hai lần tặng, lại còn biết đổ lỗi ngược. Tài năng của ta thực khiến tôi bái phục.

 

Tôi chi một số tiền lớn để người điều tra về Chu Sướng và kia.

 

Có tiền thật tốt, chưa đến ba ngày, trên bàn tôi đã có cả một xấp ảnh chụp đủ mọi kiểu thân mật của họ. Dường như hai người đang trong giai đoạn đương nồng cháy, lúc nào cũng muốn dính chặt lấy nhau.

 

Video cuối cùng mà tôi nhận còn chướng mắt hơn: giữa ban ngày, họ không thèm kéo rèm, ngang nhiên thân mật trong phòng khách. Đến tôi còn ngại không dám xem tiếp.

 

Sáu năm ở bên nhau, tôi không ngờ Chu Sướng lại có một khía cạnh "cởi mở" đến thế.

 

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn cả chính là kia.

 

Cô ta tên Nguyễn Chân Chân, là đồng nghiệp của Chu Sướng. Cô ta mới đến chi nhánh công ty năm nay, trước đây việc tại trụ sở chính.

 

Lý do bị điều chuyển là vì ta từng "tiểu tam" của một lãnh đạo cấp cao. Sau khi bị vợ của người đó phát hiện và xử lý, ông ta mới điều ta đến chi nhánh này.

 

Không ngờ xa mặt chẳng cách lòng, Nguyễn Chân Chân vẫn dùng tiền của người đàn ông kia để vui chơi trác táng.

 

Thứ Hai, tôi cố mặc một bộ đồ cao cấp, mang theo túi xách hàng hiệu vài chục nghìn tệ đến công ty của Chu Sướng.

 

Hai lễ tân trẻ trung đứng dậy lễ phép hỏi tôi:

"Chào chị, xin hỏi chị tìm ai?"

 

Tôi mỉm :

"Chào em, tôi là của Chu Sướng. Tôi đến tìm ấy. À, còn cả này nữa."

 

Nói rồi, tôi đưa điện thoại cho lễ tân xem bức ảnh Chu Sướng và Nguyễn Chân Chân hôn nhau giữa đường.

 

Mắt lễ tân mở to, ngập tràn sự kinh ngạc, ta hắng giọng rồi :

"Góc độ này em không rõ lắm, để em nhờ đồng nghiệp xem giúp không ạ?"

 

Tôi rất thân thiện đáp:

"Đương nhiên rồi, thậm chí có thể nhờ các đồng nghiệp khác cùng xem giúp cũng ."

 

Sau khi lấy lại tinh thần, một lễ tân mời tôi vào phòng họp nhỏ, còn kia mang đôi giày cao gót đi thẳng về phía khu việc.

 

Không lâu sau, một người đàn ông mặc đồ công sở lịch lãm bước vào.

 

Anh ta chính là Viên Chí Hạo, tổng giám đốc công ty.

 

"Chào Ôn, lễ tân đã sơ qua với tôi về sự việc. Thật xin lỗi vì đã xảy ra chuyện này."

 

"Tổng giám đốc Viên, người cần xin lỗi không phải là . Thật lòng mà , tôi không đến đây để náo loạn hay tranh cãi. Tôi không muốn hành vi bẩn thỉu của họ ảnh hưởng đến công ty của . Tôi chỉ muốn dứt khoát một lần cho xong, để sau này không ai ra vào. Còn những việc khác, tôi nghĩ ta không đáng để tôi phải hạ thấp lòng tự trọng để lớn chuyện."

 

"Cô Ôn thật rộng lượng. Lễ tân đang gọi họ đến, tôi xin phép rời đi để không phiền." 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...