Tôi lấy một cuốn sổ, bên trong là hóa đơn tiền nhà và ảnh chụp các giao dịch thanh toán của tôi suốt ba năm.
Khuôn mặt đỏ như gan heo của Chu Sướng giờ chuyển sang tái mét. Anh ta không ngờ một người từng "mềm yếu" như tôi lại có thể đanh thép đến , vừa mắng chửi vừa đưa ra bằng chứng, khiến ta không thể phản bác.
"Thế nào? Anh muốn chối cãi à? Tổng giám đốc Viên, muốn xem qua không?"
Tôi đưa cuốn sổ về phía Viên Chí Hạo. Chu Sướng vội vàng giữ lại giữa chừng.
"Bao nhiêu tiền?" Anh ta nghiến răng hỏi.
"22.200 tệ, rất hợp với – một kẻ ‘2B’ (ý ngốc nghếch, vô dụng)."
"Ôn Thu Nhiên, tôi đã nhịn lâu lắm rồi. Đừng quá đáng!" Trên trán ta nổi cả gân xanh.
"Thì sao? Trả tiền đi."
Tôi đưa mã QR thanh toán qua WeChat. Chu Sướng miễn cưỡng quét mã và chuyển tiền.
Tiền vừa vào tài khoản, tiếng giày cao gót "cạch cạch" từ xa dần tiến lại, cuối cùng dừng trước cửa.
Cửa phòng mở ra, một trẻ với vóc dáng nóng bỏng gương mặt lại mang vẻ ngây thơ trong sáng bước vào.
Cô ta ban đầu tươi rói, khi thấy tôi thì sắc mặt lập tức thay đổi. Nhìn sang Chu Sướng, mặt mày đang tái mét của ta càng sắc mặt ta tệ hơn.
Hai con "tắc kè hoa" này quả là xứng đôi vừa lứa.
"Tiểu Nguyễn, em ngồi xuống trước đi." Viên Chí Hạo thấy lúng túng đứng đó, liền lên tiếng.
"Tiểu thư Ôn hôm nay có chút việc cần rõ với hai người. Đây vốn là chuyện riêng của các người, tôi không tiện can dự, vì Ôn cầu tôi chứng, tôi cũng không thể từ chối."
Quả là lão cáo già, khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, ông ta vẫn giữ thái độ mềm mỏng với , trong khi thái độ với Chu Sướng lại hoàn toàn khác.
"Tổng giám đốc Viên, tôi không quen biết tiểu thư Ôn, chắc là nhầm người rồi?" Giọng mềm mại, nhỏ nhẹ đến mức dễ nghe.
"Nhầm sao? Không thể nào. Cô Nguyễn xem, đây chẳng phải là hai người sao?" Tôi lịch sự đưa điện thoại, chính là bức ảnh hôn hít của họ mà tôi đã cho lễ tân xem trước đó.
Hai gương mặt bỗng trắng bệch.
Sắc mặt họ chuyển đổi liên tục, tắc kè hoa thật sự cũng không đổi màu nhanh như họ.
"Ôn Thu Nhiên, theo dõi và chụp lén tôi. Đó là hành vi phạm pháp!" Chu Sướng siết chặt nắm tay, nghiến răng .
"Ừ, gọi cảnh sát đi." Tôi hờ hững đáp, ra hiệu bảo ta gọi ngay.
Nhưng ta lại không dám.
Tôi thích thú biểu cảm thay đổi trên gương mặt họ. Nhìn bộ dạng bực tức và uất ức của Chu Sướng, tôi thấy thật thỏa mãn.
"Tôi còn nhiều việc phải xử lý, có lẽ tôi xin phép…" Viên Chí Hạo điện thoại rồi với tôi.
"Ồ, xin lỗi, tôi mải xem kịch. Tổng giám đốc Viên, tôi nốt vài câu rồi đi ngay."
"Chu Sướng, hôm nay tôi đến đây để hoàn toàn cắt đứt với , đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ hơn sáu năm qua.
Chúng ta chia tay, từ nay về sau không bao giờ gặp lại."
Chu Sướng đứng lên: "Tốt nhất giữ lời, từ nay đừng để tôi gặp lại."
"Hừ, chỉ sợ là không thôi."
"Nếu không , tôi là chó!"
Tôi nhíu mày: "Đừng sỉ nhục loài chó."
"Cô…"
"Cô cái gì? Anh nghĩ tôi chưa đủ chán sao? Nghe lải nhải thế đủ rồi."
Bạn thấy sao?