Bạn Trai Ăn Cắp [...] – Chương 9

Không quan tâm đến vẻ mặt đỏ bừng tức giận của Chu Sướng, tôi đứng dậy với Viên Chí Hạo:

 

"Tổng giám đốc Viên, hôm nay phiền rồi. Tôi đã giải quyết xong vấn đề, giờ tôi đi ngay. Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giữ lời, không bao giờ quay lại đây nữa."

 

Viên Chí Hạo lịch sự tiễn tôi ra cửa. Khi tôi bước ra, tôi quay đầu lại thêm:

"Tổng giám đốc Viên, có thể chưa biết chuyện này. Chuyện về vé số mà tôi nhắc đến, chính là tôi mua vé số trúng 500.000 tệ, Chu Sướng đã trộm vé và đi lĩnh thưởng. Vậy thôi, giờ tôi đi thật đây."

 

Gương mặt của Viên Chí Hạo thoáng ngạc nhiên, có lẽ ông ta cũng không ngờ ai đó có thể điều bỉ ổi như .

 

Chu Sướng không ngờ tôi đến đây không phải để về chuyện này, lại tự mình lộ ra. Chắc giờ ta hối hận đến tím ruột gan.

 

Bước ra khỏi phòng họp, cách đó chưa đến 2 mét là khu việc. Tôi vừa nãy còn cố nâng cao giọng, chắc giờ danh tiếng của Chu Sướng trong công ty đã thối nát.

 

Thêm việc tôi "tung hint" cho mấy lễ tân, tin đồn sẽ lan nhanh như lửa cháy đồng. Mỗi ngày đối mặt với những đồng nghiệp biết chuyện xấu của mình, hỏi xem ta có phát điên không?

 

Buổi chiều, tôi nhờ một dịch vụ chuyển phát gửi đến Viên Chí Hạo vài tấm ảnh. Tất cả đều chọn lọc kỹ lưỡng, đảm bảo tổng giám đốc vừa đã hiểu "gian " giữa hai người kia.

 

Rời công ty của gã đàn ông tồi, tôi ghé vào một đại lý du lịch và đăng ký ngay một chuyến du lịch nước ngoài. Dùng tiền của hắn mà tôi còn thấy sợ dính độc, phải tiêu hết ngay cho yên tâm.

 

Trước khi rời đi, tôi còn cố ý xin WeChat của lễ tân. Vừa chấp nhận, tôi gửi ngay một bao lì xì 200 tệ, nhờ ấy có gì hay ho thì báo tôi.

 

Khi tôi trở về sau một tuần đi chơi, tôi đã nhận tin nhắn từ lễ tân.

 

Chu Sướng tiết lộ thông tin đấu thầu của công ty cho đối thủ, khiến công ty mất trắng hơn 3 triệu tệ.

 

Công ty cầu ta bồi thường đủ số tiền đó, nếu không sẽ giao hồ sơ cho cơ quan pháp luật.

 

Nghe đâu ta đang chạy đôn chạy đáo vay tiền khắp nơi.

 

Chúng tôi có nhiều bè và đồng nghiệp chung, không ít người nhắn hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.

 

Tôi chỉ việc gửi ảnh chụp bài đăng chia tay trên trang cá nhân.

 

Nghe không mấy ai cho ta vay tiền. Giờ đến mức 100 tệ ta cũng phải đi vay.

 

Mấy người từng ta bao nguyên quán bar giờ còn chặn luôn cả số điện thoại của ta.

 

Mỗi ngày tôi đều nghe những tin tức thú vị về ta, cảm giác thật sự rất sảng khoái.

 

Cô "tiểu tam" kia cũng bị công ty đuổi việc, không cầu bồi thường những món đồ xa xỉ ta mua bằng tiền của "lão đại" đã bị vợ ông ta kiện để lấy lại.

 

Nghe ta bỏ Chu Sướng ngay khi biết ta gặp rắc rối, rồi nhảy sang vòng tay một ông chủ khác.

 

—-----

 

Có lẽ do tôi ăn "dưa" (ý chỉ hóng chuyện) quá vui vẻ, ông trời không chịu nổi nên để tôi gặp lại tên cặn bã Chu Sướng trên đường.

 

Chỉ trong nửa tháng không gặp, hắn thay đổi hoàn toàn. Hào quang ngày nào biến mất, bọng mắt lớn như muốn sụp xuống, cả người trông già đi cả chục tuổi.

 

Chu Sướng vừa thấy tôi, mắt liền sáng lên, chạy tới trước mặt, vẻ mặt tội nghiệp, lí nhí gọi:

"Tiểu Nhiên."

 

Thật là xui xẻo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...