Việc gặp lại người cũ trong một show hẹn hò là điều mà tôi hoàn toàn không ngờ tới.
Những khách mời khác thì chủ yếu chơi trò mập mờ, tán tỉnh qua lại, như Vua Biển đối đầu với Nữ Hoàng Đại Dương.
Còn tôi và ta thì như đang thi đấu trong một đấu trường khẩu chiến đầy châm chọc và mỉa mai.
Anh ta chế giễu tôi:
“Ngay cả cỡ A mà còn không có nổi, đúng là khổ cho em rồi đấy.”
Tôi không chịu thua:
“Thì cũng đành chịu thôi, ai bảo trai cũ yếu sinh lý, không có thuốc là bất lực.”
Mỗi ngày, đoạn livestream đều nổ tung vì những cuộc đối thoại gay gắt giữa chúng tôi.
Nhưng sau này, ta lại tránh máy quay, ép tôi vào tường, giọng khàn khàn trầm thấp:
“Em oán hận như là trách trước kia chưa đủ nỗ lực sao?”
“Vậy để giúp em nhớ lại một chút nhé.”
1
“Cô Giang, ngay phía trước đó.”
“Vâng.”
Dưới cái nắng chang chang, tôi kéo chiếc vali nặng trịch bước đến ngôi nhà không xa.
Bình luận trực tiếp trong livestream cuồn cuộn hiện lên:
【Cái biểu cảm bá đạo của chị này là thật đấy à?】
【Nhưng mà tôi thấy ấy đáng cực kỳ luôn ấy!】
【Nhìn kìa, ấy đến rồi.】
Cuối cùng cũng tới nơi, tôi lau mồ hôi trên trán.
Đang định đưa tay đẩy cửa thì cánh cửa lại mở ra từ bên trong.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên.
“Cảm… ơn …”
Lời nghẹn lại nơi cổ họng, tôi vội sửa thành:
“Xin chào.”
Người đối diện thấy tôi sững người thì như thể rất hứng thú:
“Xin chào, Giang.”
【Nam khách mời hình như quen nữ khách mời thì phải?】
【Ủa trời! Tổ chương trình công bố info rồi mà! Một người là bác sĩ phẫu thuật tim, người kia là nhà văn Giang Tranh!】
【Á á á là tác giả của 《Mỹ sắc người! Tôi dễ dàng cưa đổ nam chính của mình》đó trời ơi! Tôi thích truyện đó cực kỳ luôn!!】
Truyện này đã ngưng update khoảng một tuần, đúng đoạn hai nhân vật chính cãi nhau gay gắt…
【Trời đất! Tôi là fan cứng của chị Giang Tranh đó! Không ngờ thấy chị ngoài đời luôn á!】
Tôi thì hoàn toàn không biết gì về những dòng bình luận đó, cả người rơi vào trạng thái cực kỳ bối rối.
Chỉ mới chia tay Trình Hàn Dã một tuần, tôi liền nhận lời tham gia show hẹn hò này.
Ai mà ngờ, vừa tới đã gặp ngay Trình Hàn Dã.
Cái biểu cảm nửa nửa không của ta rõ ràng là nghĩ tôi bám theo ta tới tận đây.
Dù sao khi xưa chúng tôi quen nhau cũng là vì tôi chủ theo đuổi ta đến cùng.
Tôi cố tránh ánh mắt của ta, ngồi thu lu một góc trong phòng khách ngôi nhà nhỏ.
Giữ khoảng cách như cách biệt giữa hai thiên hà.
Anh ta cũng không gì, chỉ ung dung cầm ly cà phê trong tay, trông rất thảnh thơi.
May mà các khách mời khác cũng lần lượt đến.
Lần này có tổng cộng bốn nam và bốn nữ tham gia chương trình hẹn hò.
Trong đó có một sẽ đến trễ hai ngày.
Trong nhà, ngoài tôi và Trình Hàn Dã ra thì còn ba nam và hai nữ nữa.
Mọi người quen với nhau một chút.
Đạo diễn lên tiếng, tạm thời đã đủ người, cầu mọi người tự sắp xếp nơi ở.
Mấy chàng trai đều rất tích cực, lập tức xung phong giúp các kéo hành lý.
Một chàng trẻ trung ngọt ngào tiến về phía tôi, tôi còn đang định giơ tay từ chối thì—
Một bàn tay khác đã nhanh hơn, chen ngang qua trước tôi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, ta xách vali nặng trịch của tôi lên rồi quay lưng đi thẳng lên lầu hai, không thèm ngoảnh đầu lại.
“Trình… đợi tôi với!”
【Bác sĩ Trình mới nãy có phải đang ghen không? Khi chị Giang đuổi theo thì ảnh còn trộm nữa đúng không? Cặp đôi này tôi xin đẩy thuyền trước nhé!】
【Nhưng tôi thấy tiểu chó con và chị Giang cũng hợp ghê luôn á! Nhìn ảnh buồn rầu mà cũng đáng lắm luôn!】
Trình Hàn Dã đặt hành lý của tôi vào một phòng đơn.
Tôi lập tức ra lệnh đuổi khách:
“Anh có thể đi rồi đấy.”
Trình Hàn Dã chẳng những không đi, còn đóng cửa phòng lại từ bên trong.
Từng bước, ta tiến lại gần tôi.
“Xem ra gói combo chặn số của em có lỗ hổng rồi. Không phải em sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa à?”
Tôi hoảng hốt chớp chớp mắt. Trình Hàn Dã, trong phòng còn có camera nữa đó!
Nhưng ta chẳng mảy may để ý, vẫn tiếp tục :
“Cô Giang, mới chia tay một tuần mà đã không đợi nổi, vội vàng chạy đến gặp tôi rồi sao?”
“Bây giờ thích kiểu như lúc nãy à?”
Cái đồ Trình Hàn Dã chết tiệt, rốt cuộc là ai mới là người bám dai như đỉa chứ!
Tôi đẩy ta ra khỏi khoảng cách gần sát mặt.
“Anh đừng có linh tinh. Với cái mặt xấu xí như , tôi không hề quen biết!”
Trình Hàn Dã khựng lại một chút, rồi bỗng đổi giọng:
“Tôi nhớ có người từng , chỉ cần tôi thôi là có thể nhịn ăn ba ngày.”
Tôi gương mặt ngay trước mắt, ngẩn người trong giây lát.
Đúng là lúc còn , tôi từng câu đó.
Nhưng mà… đó là chuyện của trước kia rồi.
Ở một góc mà chúng tôi không thấy, đạn mạc đang phát nổ dữ dội.
Bạn thấy sao?