Ngay lúc đó, cụm từ #KỳTíchYHọcTaiCũngBiếtĐỏMặt leo thẳng top tìm kiếm.
Buổi hẹn hò của tôi và tiểu chó con diễn ra ở bãi biển.
Cậu ấy rất lãng mạn, còn chuẩn bị bữa trưa cực kỳ dễ thương trong một căn nhà kính bên bờ biển.
Mọi thứ vốn dĩ đều rất ổn — cho đến khi tôi đang ăn giữa chừng thì đột nhiên bụng dưới đau nhói.
Một dòng ấm nóng trượt qua — buổi hẹn hò của tôi tan tành theo vết máu đầu kỳ kinh.
Lúc quay về nhà nhỏ, tôi khoác áo của tiểu chó con.
Vừa bước vào là thấy Trình Hàn Dã đang ngồi trên ghế sofa.
Anh ta lạnh mặt chúng tôi, chính xác là cái áo khoác trên người tôi.
Không một lời, ta liền đứng dậy, quay người lên lầu.
Tôi thấy ngực mình nghèn nghẹn, liền cởi áo khoác trả lại cho tiểu chó con, rồi cũng quay người lên lầu.
Thay một bộ đồ sạch sẽ, thoải mái, vốn định nằm nghỉ một lúc cho đỡ mệt.
Chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu thì tổ chương trình lại có hoạt mới.
Bất đắc dĩ, tôi đành xuống lầu. Không biết Trình Hàn Dã đã xuống từ khi nào.
Tôi cố chọn một chỗ ngồi cách xa ta một chút.
Cơn đau âm ỉ ở bụng dưới khiến tôi co người lại thành một cục.
Một chiếc chăn mỏng bay tới, Trình Hàn Dã :
“Đừng bẩn sofa của chương trình.”
Tôi biết ta đang quan tâm tôi, chỉ là giọng điệu vẫn khó nghe như thường.
Tôi nhận lấy chăn rồi đắp lên người.
Tiểu chó con thấy , không biết từ đâu chạy đến với một cốc nước đường nâu trên tay:
“Chị Giang ơi, uống chút nước đường đỏ cho đỡ đau nhé.”
Trình Hàn Dã không không rằng, lập tức thay cốc nước trong tay cậu ấy.
“Cô ấy không uống thứ đó, nước ấm là rồi.”
Mọi người xung quanh Trình Hàn Dã, rồi lại tôi, ánh mắt đầy tò mò như đang đoán mối quan hệ giữa hai chúng tôi.
Tôi ngại ngùng nhận lấy ly nước ấm.
“Cảm ơn.”
【Mắt dân mạng sáng như đèn pha! Cái ánh mắt của nữ khách mời số 2 tôi hiểu rồi nha!】
【Anh Đường Âm âm thầm quá trời luôn! Bao giờ thì chị Giang mới hiểu lòng bác sĩ Trình đây?!】
【Tiểu chó con thật đáng thương, mà muốn khóc theo…】
Tổ chương trình bắt đầu bữa tối và khởi phần “Nói thật lòng”.
Bạn nữ khách mời tên Diên Diên cầm bút quay vòng, đầu bút dừng lại từ từ — chỉ đúng vào Trình Hàn Dã.
Cô nàng hưng phấn hẳn lên:
“Bác sĩ Trình, trong số những người có mặt hôm nay, có ai là người thích không?”
Câu hỏi chẳng khác nào cú hỗ trợ tuyệt vời.
Không ngờ Trình Hàn Dã không hề né tránh hay cợt, nghiêm túc trả lời:
“Có.”
Tôi vô thức , ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc, rồi tôi nhanh chóng lảng đi chỗ khác.
Diên Diên như thể vừa bắt tin hot, khiến mặt tôi đỏ ửng.
Lượt quay tiếp theo là Trình Hàn Dã.
Trùng hợp thay, bút lại chỉ đúng vào tôi.
Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Cô Giang từng điều gì khiến bản thân vô cùng hối hận không?”
Đối diện với ánh mắt , tôi im lặng vài giây rồi mỉm đáp:
“Là đã dạy người cũ chơi poker.”
Trình Hàn Dã lặng người. Những người khác không hiểu ẩn ý câu ấy.
Chỉ có tôi mới biết, khi xưa từng một câu kinh điển:
“Đôi A? Bỏ đi, không theo.”
Ngay cả đạn mạc cũng rối rắm không hiểu:
【Ủa là sao ? Dạy người cũ chơi poker thì sao?】
【Kiểu như một trò chơi giữa các cặp đôi hả?】
【Tôi thấy tai bác sĩ Trình lại đỏ rồi nha! Tai đỏ thiệt rồi!】
4
Tối đó nằm trong chăn, tôi lướt mạng và thấy độ hot giữa tôi và Trình Hàn Dã đang tăng vọt không ngừng.
Mọi người bàn tán rôm rả về cảm của Trình Hàn Dã dành cho tôi, tôi lại cảm thấy họ đã hiểu sai.
Từ trước đến nay, giữa tôi và ấy luôn là một mối quan hệ không cân bằng.
Sự thích của ấy dành cho tôi, lúc nào cũng mờ nhạt, không rõ ràng.
Ngay cả khi tôi chủ đề nghị chia tay, cũng chẳng có lấy một lời giữ lại.
Như , sao có thể là sâu đậm ?
Sáng hôm sau, điều mà mọi người không ngờ tới là khách mời nữ đến trễ cuối cùng đã có mặt, hơn nữa còn có thêm một khách mời nam mới.
Tỷ lệ nam nữ vừa mới ổn lại thì nay lại mất cân bằng.
Nam khách mời mới là tổng giám đốc của một công ty, ngoại hình và khí chất đều nổi bật, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh .
Ngay lập tức khiến những nam khách mời khác có phần bị lu mờ.
Đúng lúc đó, tổ chương trình lại bắt đầu bày trò…
Đến phần tiệc bể bơi.
Vì đang đến kỳ nên tôi không thể xuống nước, chỉ có thể đứng trên bờ quan sát mọi người.
Tiểu chó con rất lòng nữ khách mời mới đến, hai người trò chuyện rất hợp.
Tôi cũng nhẹ nhõm thở ra, dù sao tôi cũng không thích vướng vào những rắc rối cảm.
Chỉ là không ngờ, chàng trai “tổng tài tinh ” lại thẳng tiến bước về phía tôi.
Anh ta để lộ cơ bụng rắn chắc, toàn thân vẫn còn lấm tấm nước, bước tới gần.
“Cô Giang sao không xuống bơi?”
Tôi nuốt nước bọt, : “Tôi không khỏe.”
Anh ta gật đầu, uống một ngụm nước.
“Cô Giang có từng nghĩ đến việc ‘ lại từ đầu’ không?”
Bạn thấy sao?