“Không phải! Em không có!” – Tôi cãi lại.
“Ai mà biết cố ăn mặc kiểu đó, có phải đang quyến rũ em không?”
Thẩm Vận Sơ bật khẽ, cầm viên thuốc ngửa đầu uống, để lộ chiếc cằm góc cạnh, cần cổ thon dài và yết hầu chuyển nhẹ khi nuốt—gợi cảm đến mức khiến người ta đỏ mặt.
Cái tên hồ ly tinh này!
May mà tiếng gõ cửa báo đồ ăn tới cứu nguy cho tôi thoát khỏi bầu không khí quá sức xấu hổ.
Tôi ăn vội vài miếng rồi chuồn thẳng về phòng.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Vận Sơ gửi hai tin nhắn.
Gửi vào tài khoản chính:
【Em ăn xong rồi hả?】
Gửi vào tài khoản phụ “Fiona”:
【Bé con à, bị cảm, giờ đang ở khách sạn với một nữ đồng nghiệp.】
Cái gì trời? Ai lại nhắn tin như thế cho chứ? Rảnh quá à?
Fiona: 【Nữ đồng nghiệp nào?】
Anh: 【Bạn cũ.】
Fiona: 【Anh còn thích ta không?】
Anh: 【Em đoán xem.】
Đoán cái đầu !
Tôi nghĩ một lúc, rồi nhắn lại:
【Không ngờ còn có người cũ. Chia tay đi, đồ tồi!】
Rồi tôi thẳng tay chặn luôn.
Bỗng dưng… tôi không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa.
9
Sáng hôm sau là thứ Bảy, tôi ngủ một giấc đến tận khi tự tỉnh dậy, đã hơn chín giờ.
Đói meo bụng, tôi lên xe thì Thẩm Vận Sơ đã đưa qua một túi giấy.
Bên trong là một chiếc hamburger và một ly sữa nóng.
“Anh còn việc phải về, em chỉ có thể vừa đi vừa ăn thôi.”
Giọng ta rất điềm tĩnh, không hề mang theo chút cảm giác thất vọng nào sau khi vừa bị “đá”.
Học thần ngày nào, giờ đã biến thành một con nghiện công việc.
Có vẻ như Thẩm Vận Sơ đã sớm đoạn tuyệt với cảm đương rồi.
Tôi mới ăn vài miếng thì dì hai gọi đến, bảo chiều nay phải đi xem mắt.
“Dì ơi, con vẫn còn ở thành phố khác…”
Tôi vừa định giải thích, đầu dây bên kia đã dập máy cái rụp. Ngay sau đó, tin nhắn báo thời gian và địa điểm gửi tới.
Thẩm Vận Sơ đột nhiên mở miệng hỏi:
“Là giáo Tạ à?”
“Ừ.”
“Bà ấy tìm em có việc gì?”
“Xem mắt.”
“Ừm, em cũng lớn rồi, đúng là nên đi xem mắt.”
“…”
Anh thử lại xem?! Đó mà là lời người ra à?
Mặc dù trong lòng trăm lần không nguyện, dì hai từng là giáo viên chủ nhiệm của tụi tôi hồi cấp ba.
Năm đó khi tôi đeo bám Thẩm Vận Sơ, chính bà là người từng gọi tôi lên nhắc nhở, lại còn trong bữa tiệc họ hàng mà “xử công khai”:
“Tiểu Ngôn à, cháu không lo học cũng thôi, đừng ảnh hưởng đến học sinh đứng đầu khối.
Tiền thưởng của dì, một nửa đều trông cậy vào nó đấy!”
Cái thứ gọi là “áp chế huyết thống – sư sinh kết hợp” ấy tôi tới giờ vẫn còn sợ bà.
Mỗi lần thấy tên bà gọi đến là tim tôi lại đập thình thịch.
Còn Thẩm Vận Sơ thì chẳng sợ gì, thậm chí còn rất khâm phục:
“Em phải tin vào con mắt của Tạ. Người bà ấy chọn cho em chắc chắn không sai đâu.”
Giọng điệu bề trên đó thật khiến người ta muốn phát điên.
Tôi khẩy hai tiếng, phản kích:
“Thẩm Vận Sơ, cũng chỉ hơn em ba tháng thôi đấy. Sao không đi xem mắt đi?”
Anh ta nhướng mày, đáp bằng một nụ cực kỳ đáng ăn đòn:
“Đi chứ. Anh vội quay về là để đi xem mắt mà.”
Tôi bật mỉa mai.
Loại người như ta mà cũng chịu đi xem mắt á? Có đánh chết tôi cũng không tin.
10
Tôi vốn định tìm cớ bận để huỷ buổi xem mắt, vừa mở cửa nhà ra thì suýt thì ngất.
Đập vào mắt đầu tiên là gương mặt nghiêm túc kiểu “ chủ nhiệm” của dì hai.
Sau đó là bố mẹ tôi, hai, và cả chị họ—người đang chuyên viên trang điểm.
Chưa kịp hiểu gì, chị họ đã lôi từ balo ra nguyên bộ đồ nghề trang điểm, vỗ ngực đầy tự tin:
“Cứ để chị lo! Hôm nay Tiểu Ngôn nhà mình sẽ là dâu… à nhầm, là xinh đẹp nhất!”
Tôi chết lặng.
Chỉ là một buổi xem mắt thôi mà, sao mọi người lại như tôi sắp lên lễ đường ? Thật là quá sức hoang đường!
Nửa tiếng sau, chị họ hoàn tất “tác phẩm” của mình.
Bố mẹ tôi và hai đều vỗ tay hài lòng, dì hai cũng gật đầu đầy mãn nguyện.
Rồi dì nắm tay tôi, dùng giọng đầy cảm mà :
“Buổi xem mắt chiều nay là với người mà dì thấy từ nhỏ đến lớn. Tin dì đi, nhất định cháu sẽ thích nó. Lấy người ta là cháu trèo cao đấy, phải là phúc phần tu tám đời mới có!”
“…”
Mẹ tôi cũng không chịu thua, luyên thuyên thêm một tràng nữa.
Tôi ngoan ngoãn ngồi nghe, cố gắng nhập vai đứa con biết điều, ai dè cuối cùng lại bị bố mẹ “áp giải” tới nơi hẹn, không cho tôi cơ hội chuồn.
Tính từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ tôi thấy bố mẹ mình có tinh thần “nghi lễ hóa” như hôm nay.
Địa điểm hẹn là một nhà hàng nhân, khắp nơi toàn là màu hồng ngọt ngào.
Tôi mặc chiếc váy trắng nữ tính, lảo đảo trên đôi giày cao gót bảy phân bước vào phòng.
Vừa thấy người ngồi bên trong, tôi tưởng mình hoa mắt.
Tôi dụi mắt lần nữa, xác nhận bản thân không hoa mắt.
“Thẩm Vận Sơ?”
Anh ngẩng đầu lên, mắt khẽ nheo lại, khóe môi cong lên một nụ nhạt như sương sớm.
Tôi cảm thấy cần phải giải thích một chút:
“Anh biết là em đi xem mắt đấy nhé, địa chỉ này dì hai gửi cho em. Em không hề theo dõi đâu…”
ĐỌC TIẾP :
Bạn thấy sao?