QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Tôi móc điện thoại định xác minh lại thông tin, thì bỗng bật thành tiếng:
“Đương nhiên biết em không theo dõi, vì chính là đối tượng xem mắt của em mà.”
Trong đầu tôi lập tức nổ tung một đống dấu hỏi chấm.
Nếu Thẩm Vận Sơ là người xem mắt hôm nay, mà dì hai là người giới thiệu thì…
“Là nhờ Tạ giúp đấy.” Anh mỉm , giọng nhẹ tênh:
“Để tin thật lòng, một tuần trước đã đến gặp ba mẹ em và nhận sự đồng ý của họ rồi.”
Một câu của như chiếc máy khởi lại bộ não đang cháy khét của tôi.
Hóa ra sự bất thường của cả nhà hôm nay là vì ta—vì đối tượng là Thẩm Vận Sơ, nên họ mới đồng loạt cho rằng tôi đang “trèo cao”.
Tuy nhiên, trong tôi vẫn còn đầy thắc mắc chưa giải đáp.
11
Tôi ngồi xuống đối diện , vắt chân chữ ngũ, mở màn màn “tam vấn xem mắt”:
“Có nhà không?”
“Có.”
“Có xe không?”
“Có.”
“Có người cũ không?”
Anh khẽ nhếch môi, ra vẻ nuông chiều:
“Nếu hôm nay em đồng ý để theo đuổi lại, thì không còn người cũ nào nữa.”
Tên này mặt dày đến thế là cùng.
Tôi nhướng mày, chất vấn:
“Vậy còn Fiona thì sao?”
Anh gian như hồ ly:
“Cô ấy chẳng đang ngồi đối diện đây à?”
Tôi kinh ngạc bật dậy:
“Sao biết là em?”
Tôi chuyện này cực kỳ bí mật, tài khoản phụ không kết với đồng nghiệp hay học, thậm chí còn chặn quyền xem story.
Anh sao mà biết ?
Thẩm Vận Sơ vẫn mỉm , thản nhiên tiết lộ đáp án:
“Tài khoản phụ của em mở công khai mười tấm ảnh cho người lạ xem.”
Lơ là rồi!
Nghĩ đến mấy ngày qua mình ra sức “diễn sâu”, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong.
Nhưng ngay lúc ấy, tôi sâu thẳm, nghiêm túc thổ lộ:
“Tống Dụ Ngôn, nếu rằng—trước khi em theo đuổi , đã thích em rồi. Em có nguyện ý… cho một cơ hội nữa không?”
Câu này lập tức kéo ký ức tôi về thời điểm chia tay, khi thản nhiên hỏi một câu “nghĩ kỹ chưa”.
Lúc ấy tôi tức đến hai ngày không nuốt nổi cơm.
Tôi đã thích mấy năm, mà lúc nào cũng hờ hững, đến cả khi chia tay cũng dứt khoát như cắt giấy.
“Anh thật sự từng thích em sao?”
Tôi càng càng tủi thân, nước mắt cứ thế tuôn không ngừng.
Thẩm Vận Sơ trước giờ luôn là kiểu người tự tin, lúc này lại cuống cả lên, lúng túng như đứa trẻ sai, vụng về lau nước mắt cho tôi, giọng cũng dịu xuống:
“Là lỗi của . Thời điểm đó bố mẹ đang thủ tục ly hôn, hai người cứ thay phiên nhau đến tìm để xấu người kia.
Khi em chia tay, đầu óc như nổ tung, nên mới buột miệng câu đó…”
“Sau đó em chặn hết mọi liên lạc, muốn đến gặp để giải thích, lại sợ… sợ em sẽ chê xuất thân từ một gia đình không trọn vẹn.”
“Những năm qua vẫn luôn âm thầm theo dõi em…”
Lần đầu tiên, tôi thấy người con trai cao ngạo đó—Thẩm Vận Sơ, mang một vẻ tự ti rõ rệt.
Chẳng trách chưa bao giờ kể gì về gia đình.
Tôi hỏi, cũng luôn né tránh.
Tôi đã từng nghĩ, là vì không muốn tính chuyện lâu dài với tôi nên mới không chia sẻ.
Không gian lặng đi mấy giây, tôi nhẹ giọng hỏi:
“Vậy sau đó chọn sống với bố hay mẹ?”
Tai hơi đỏ lên, câu trả lời lại rất “muốn bị đánh”:
“Anh chọn sống với em.”
Tôi suýt không nhịn mà lên, vẫn cố trợn mắt:
“Cái thứ mà người khác không cần, em cũng chẳng cần.”
Chỉ cần nghĩ đến việc—năm đó rõ ràng thích tôi, mà còn ra vẻ lạnh nhạt, khiến tôi bị dì hai rầy, bị họ hàng nhạo…
Tình mù quáng của tôi, cuối cùng cũng chữa khỏi rồi.
“Vậy lần này để theo đuổi em, không?”
Ánh mắt Thẩm Vận Sơ sáng rực như ngọn lửa, khiến tôi thấy nóng ran cả mặt.
Tôi bắt chước giọng điệu của , mặt đỏ lựng:
“Tuỳ !”
12
Biết tin tôi từ chối lời tỏ của Thẩm Vận Sơ, cả ngày hôm đó bố mẹ tôi đều không thèm tôi cho ra hồn.
“Một người như Tiểu Thẩm, vừa giỏi vừa đẹp trai, còn chỗ nào không xứng với con?”
Vẻ mặt “hận sắt không thành thép” của mẹ tôi khiến tôi nhận ra… hóa ra gen mê trai của tôi là di truyền.
Sáng thứ Hai, vừa bước vào công ty là đã bị đủ loại ánh mắt dò xét quét qua Đến khi tôi thấy bữa sáng và bó hoa đặt trên bàn, cùng với nụ mờ ám của Thiến Thiến thì đã hiểu.
“Không phải tổng giám đốc Thẩm có rồi à? Hai người như không sợ bị phát hiện sao?”
Bạn thấy sao?