Bạn Trai Của Tôi [...] – Chương 1

Tin vui: Cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm để gửi thư tỏ cho “ trai bá chủ” của trường.

Tin buồn: Anh ấy… không nhận thư.

Tin còn buồn hơn: Người nhận lại là “soái ca” của trường.

Cậu ấy chặn tôi lại, vành tai ửng đỏ: “Tớ đồng ý.”

1

Tôi thích Lục Thời Trạch – chàng “bá chủ” của trường.

Nhưng số người thích cậu ấy thì… nhiều đến mức đếm không xuể.

Họ ai cũng bày tỏ mãnh liệt hơn tôi, nào là đưa nước, tạo cơ hội, thậm chí đứng trước mặt tỏ .

Còn tôi… đến cả lá thư cũng không dám đưa trực tiếp.

Chỉ có thể chờ tan học, lúc mọi người đi hết mới len lén vào lớp của Lục Thời Trạch.

Tôi nhanh chóng tìm đúng chỗ ngồi, nhét lá thư vào ngăn bàn của cậu ấy.

Lần đầu chuyện này, tim tôi đập như trống dồn, chỉ muốn rời đi thật nhanh.

Vừa quay đầu lại, tôi chết lặng.

Ngoài cửa đứng thẳng tắp một người.

Là Bạch Dũ – nam thần kiêm học bá nổi tiếng của trường.

Tôi không biết cậu ấy đã đứng đó bao lâu… chẳng lẽ chứng kiến toàn bộ?

Trái tim treo lơ lửng của tôi coi như rơi xuống đáy.

Chỉ thấy Bạch Dũ sắc mặt lạnh nhạt ánh mắt lại khó đoán.

Cậu ấy cứ yên lặng tôi.

Chết tiệt, đây đúng là màn “xã hội chết” kinh điển!

Chết tiệt hơn, tại sao tan học rồi mà Bạch Dũ vẫn còn ở trường?!

Tôi cuống quýt ra hiệu “suỵt” với cậu ấy.

Đừng ra nhé, đại ca Bạch!

Tôi chắp tay cầu khẩn, van xin.

Cậu ấy chớp mắt chậm rãi, gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Nhận phản hồi, tôi vội vàng chạy mất.

Mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau tôi mệt rã rời.

Giữa giờ học, có người gọi tên tôi.

“Thịnh Tức, có người tìm cậu.”

Tim tôi lập tức loạn nhịp.

Là Lục Thời Trạch sao?

Phải là cậu ấy chứ? Cậu ấy đọc thư rồi, giờ tìm tôi… để gì? Từ chối trực tiếp sao?

Không ! Cứ xé hoặc vứt thư cũng , đừng từ chối trước mặt tôi, tôi sẽ xấu hổ muốn độn thổ mất.

Chỉ một đoạn đường ngắn mà đầu tôi đã quay như bão tố.

Nhưng khi ra đến cửa, người đứng đó lại là Bạch Dũ.

Tôi sững lại: “Cậu… tìm tôi?”

Cậu ấy hơi ngại ngùng: “Ừm ừm.”

Tại cầu thang.

Tôi mở lời: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Tôi không nghĩ ra lý do gì để nam thần tìm mình, ngoài chuyện hôm qua ra chúng tôi chẳng hề có giao tiếp gì.

Bạch Dũ hơi đỏ vành tai: “Bạn học Thịnh Tức, tớ suy nghĩ cả đêm rồi… tớ quyết định chấp nhận lời tỏ của cậu.”

?!

Tôi hoảng hốt: “Cậu cái gì?!”

Chỉ thấy cậu ấy lấy từ túi ra một lá thư, còn cẩn thận vuốt phẳng góc bị gấp.

Đó chẳng phải là lá thư tôi gửi Lục Thời Trạch sao?!

Cậu ấy ngượng ngùng: “Đây là lần đầu tiên tớ nhận thư , tớ đã đọc rất nghiêm túc. Cảm ơn cậu đã thích tớ.”

Tôi càng hoảng: “Khoan đã! Cái… cái thư này ở đâu ra?”

Cậu ấy nháy mắt : “Trong ngăn bàn tớ, hôm qua cậu để vào đấy, tớ thấy rồi.”

“Cậu không muốn người khác biết, thì chúng ta bí mật ở bên nhau nhé.”

Mọi chuyện sáng tỏ – tôi đã nhét nhầm ngăn bàn!

Điều ngu ngốc hơn nữa là… chắc chắn tôi đã không ghi rõ tên người nhận, nếu không Bạch Dũ đâu hiểu lầm như .

Trời ơi! Trên đời còn ai ngốc hơn tôi không?!

Làm ơn dừng ngay vở kịch này lại!

“Bạch Dũ, có thể là tôi…”

Tiếng chuông vào học vang lên thật không đúng lúc.

Chuyện này tạm thời không thể giải thích rõ.

“Tan học đợi tớ nhé?”

Cậu ấy rạng rỡ, gật đầu.

Tan học, tôi đi thẳng đến lớp của Lục Thời Trạch.

Ánh mắt tìm đúng vị trí hôm qua tôi nhét thư, người đang ngồi lại là Bạch Dũ.

Mà Lục Thời Trạch thì ngồi ngay phía sau cậu ấy.

Bảo sao lại nhầm… hôm qua sao tôi không lật sách ra xem tên cho chắc chứ!

Tôi chỉ biết âm thầm hối hận.

Lục Thời Trạch duỗi lưng, vô liếc ra ngoài cửa sổ, bắt gặp ánh mắt tôi, khẽ nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên.

Bạch Dũ gần như cùng lúc quay lại, ánh mắt sáng lên, không phát ra tiếng mà khẽ ra hiệu: “Đợi tớ.”

Tôi gật đầu.

Vừa định vòng ra cửa sau thì Lục Thời Trạch đã chắn ngay trước mặt.

Cậu ấy lười biếng: “Đợi tớ à, Thịnh Tức?”

Thấy cậu ấy, tôi bỗng có chút cảm khó tả, vừa định lắc đầu.

“Em đây rồi, Thịnh Tức.”

Bạch Dũ đã bước đến bên cạnh tôi.

“Cô ấy đợi tớ.” – Nói xong, cậu ấy kéo tay tôi quay người rời đi.

Khóe mắt tôi vẫn kịp thấy Lục Thời Trạch nhíu mày thật sâu.

Chiều muộn, mây hồng rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ.

Sánh vai đi bên Bạch Dũ, tôi nhận về không ít ánh của mọi người.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...