Bạn Trai Của Tôi [...] – Chương 3

3

Khoảng cách gần đến mức tôi có thể đếm rõ từng sợi lông mi của cậu ấy.

Tôi vội quay đi, mũi giày khẽ chạm đất, giả vờ bực bội: “Cậu… cậu sao cứ gọi tôi là Thịnh Tiểu Tức thế?”

“Vì cậu dễ thương mà, không kiềm muốn gọi như .”

Đây là lần đầu tiên có người tôi dễ thương.

Trước giờ, tôi toàn nghe những từ như “chậm chạp” hay “lù đù” thôi.

Tai tôi bất giác nóng lên.

“Cậu không thích à? Vậy tớ sẽ cố nhịn.”

“Không… chỉ cần đừng gọi trước mặt người khác là .”

“Vậy là biệt danh riêng à?” – Nụ của cậu ấy lan vào tận đáy mắt.

Sao tự nhiên cậu ấy lại nghe mập mờ thế này…

“Trong lòng cậu, tớ là người đặc biệt à?”

“Cậu tự luyến quá rồi đấy.” – Tôi buột miệng, xong mới nhận ra lỡ lời.

Nhưng cậu ấy chỉ sững một chút, rồi càng rạng rỡ hơn.

“Thịnh Tiểu Tức, cậu hài hước thật đấy.”

Mỗi ngày tôi đều phải thừa nhận một sự thật: Bạch Dũ quá chủ .

Tôi lùi một bước, cậu ấy có thể tiến mười bước.

Ở trước mặt tôi, lúc thì bá đạo đến mức không cho tôi đường lui, lúc lại như một con mèo quý tộc bám người, khiến tôi hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Đến mức tôi gần như quên mất, cậu ấy vốn là đóa hoa lạnh lùng trên cao kia.

Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn treo lơ lửng một tảng đá.

Tôi định lấy lý do ảnh hưởng việc học để chia tay, chưa kịp thì Bạch Dũ đã như đoán trước, đề nghị giúp tôi học bù.

Tôi lại hồ đồ mà đồng ý.

Trong lớp, thành tích của tôi thuộc dạng khá, luôn bị kẹt ở một ngưỡng nhất định.

Từ đó, mỗi cuối tuần, Bạch Dũ đều chờ tôi ở thư viện, giảng giải bài khó, phân tích lỗi sai, còn tặng cả sổ ghi chép của “học bá” cho tôi.

Một tháng sau, tổng điểm của tôi bất ngờ tăng vọt 50 điểm.

Khiến cả thầy lẫn trò đều phải ý.

Được lợi nhiều như thế, tôi còn mặt mũi nào mà đòi chia tay nữa đây…

Nghe Lục Thời Trạch đang hoa khôi trường bên cạnh.

Bảo không buồn thì là dối.

Lục Thời Trạch là rung đầu tiên của tuổi thiếu niên tôi.

Tôi thầm thích cậu ấy nhiều năm, mà cậu ấy chỉ từng một lần, sau đó thì vẫn độc thân.

Giờ nghĩ lại, chắc là đã gặp người mình thật sự thích rồi.

Tôi nghĩ mình không nên cố chấp nữa, suốt thời gian đó, vẫn cứ vô thức chìm trong cảm giác chua xót, rồi lại tự khuyên mình buông bỏ, vòng lặp ấy chẳng bao giờ có đáp án.

Cuối cùng, tôi bắt đầu biến nỗi buồn thành… ăn uống.

Cũng tại Bạch Dũ ngày nào cũng lén nhét đủ loại đồ ăn vặt vào ngăn bàn tôi, bữa sáng thì sang chảnh hết mức.

Nước mắt… không cẩn thận đã chảy từ khóe miệng xuống.

Một hôm sau giờ tự học buổi tối, tôi và Bạch Dũ cùng đi dạo trên sân vận .

Tôi không nhịn mà than: “Cậu đừng cho tớ ăn nữa, tớ béo thêm cả vòng rồi đấy.”

Cậu ấy bật , bóp nhẹ má tôi, vẻ mặt khoa trương: “Đây mà là béo à, Thịnh Tiểu Tức? Rõ ràng là… độ dễ thương đang phồng lên.”

Bị vẻ mặt quá đỗi khoa trương ấy chọc, tôi “phụt” , vai khẽ run run.

Trong lòng chợt nghĩ, sao cậu ấy lại thú vị thế này.

Bạch Dũ thẳng vào tôi, trong mắt có một thứ dịu dàng tan chảy không hết.

Cậu ấy bỗng thu lại nụ , giọng khẽ khàng: “Giờ thì… tâm trạng đỡ hơn chưa?”

Tôi sững người.

Hóa ra cậu ấy đã nhận ra sự u sầu của tôi mấy hôm nay.

Không biết lý do, vẫn âm thầm để tâm.

Khoảnh khắc ấy, tôi như bị ai đó gõ mạnh vào tim.

Bỗng trở nên mềm mại, như sụp xuống.

Gió đêm khẽ lướt qua mặt, mọi phiền muộn trong lòng tôi đều tan biến hết.

Không biết từ khi nào, chúng tôi đã ở bên nhau hai tháng.

Sau kỳ nghỉ đông, số lần gặp mặt ít dần.

Hôm ấy, trong màn đêm tĩnh lặng, bầu trời bắt đầu rơi tuyết.

Điện thoại tôi rung lên.

“Thịnh Tiểu Tức, trời đang có tuyết.”

Khóe môi tôi bất giác cong lên.

“Thấy rồi.”

“Thịnh Tiểu Tức, đoán xem tớ đang ở đâu?”

Tim tôi khựng lại một nhịp, hành còn nhanh hơn suy nghĩ, tôi kéo rèm cửa ra.

Bạch Dũ đứng dưới ánh đèn đường, như thể đã biết tôi sẽ mở cửa sổ, mỉm vẫy tay chào.

Tôi chạy xuống lầu.

“Sao cậu lại đến đây?”

Cậu ấy đưa tay kéo chặt cổ áo cho tôi, dịu dàng: “Nhớ ai đó mà.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...