4
Tôi chưa kịp phản ứng, hỏi: “Ai đó là ai?”
Cậu lắc đầu: “Không biết.”
Rồi cúi sát xuống: “Hình như là tớ.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Cậu mỉm đưa cho tôi túi giấy căng đầy, còn ấm nóng.
“Gì ?” – Tôi bóp nhẹ qua lớp giấy.
Mở ra, là bánh hoa quế, tôi mừng rỡ.
Cậu đứng thẳng, nhướng mày: “Ai đó chẳng phải đã lâu không ăn bánh hoa quế ở đây sao?”
“Phải đáp ứng thôi.”
Bánh hoa quế này là món tôi thích nhất, thường phải xếp hàng rất lâu, chưa chắc đã mua .
Không ngờ hôm đó tôi chỉ buột miệng , mà cậu ấy lại để trong lòng.
Chắc chắn cậu ấy đã phải xếp hàng rất lâu.
“Vừa mới ra lò, vẫn còn nóng đấy.”
Tim tôi bỗng ấm lên, cắn một miếng, ngon đến mức nheo mắt lại.
Cậu tôi : “Ngon đến thế à?”
Ánh mắt lại thoáng qua vai tôi, dừng ở đâu đó một lát.
Tôi không để ý, vội đưa túi bánh cho cậu: “Ngon lắm, cậu ăn thử đi.”
Cậu không nhận, ngược lại nắm lấy cổ tay tôi, cúi xuống cắn ngay chỗ tôi vừa ăn.
Vẻ mặt thỏa mãn: “Wow, bánh Thịnh Tiểu Tức tuyển chọn, quả nhiên ngon thật.”
Mặt tôi đỏ rần.
Nhìn chiếc bánh trong tay, tôi không biết phải gì.
Cậu bỗng áp sát: “Thịnh Tiểu Tức, cậu chê tớ à!”
Tôi lúng túng: “Tớ… tớ đâu có.”
Bạch Dũ vẫn bám riết: “Nghe xem, có gì vừa vỡ ấy.”
Tôi ngơ ngác.
Cậu chạm nhẹ ngón tay vào ngực, giả vờ ấm ức: “À, thì ra là tiếng tim tớ vỡ.”
Ánh đèn đường khắc họa rõ từng đường nét hoàn mỹ của cậu, hơi thở rơi xuống hàng mi tôi.
“Không ghép lại nữa đâu, Thịnh Tiểu Tức.”
Dù biết cậu lại đang trêu, tôi hoàn toàn không chống đỡ nổi, giọng bật cao: “Không hề chê!”
Sợ cậu không tin, tôi vội cắn thêm một miếng bánh để chứng minh.
Bạch Dũ bật , ánh mắt chứa chan cưng chiều.
“Sao cậu lại đáng thế này, Thịnh Tiểu Tức, một miếng nuốt gọn luôn đi.”
Tôi thật sự chịu không nổi kiểu này, đỏ mặt cúi gằm.
Cậu đứng thẳng dậy, dang tay: “Thôi không trêu nữa, ôm tớ một cái rồi tớ đi.”
Nghe , tôi thở phào.
Cậu mà không đi ngay, chắc tôi chín tới nơi rồi.
Tôi vội vòng tay ôm ngang eo cậu: “Được rồi, tạm biệt.”
Đang định buông ra, cậu lại siết chặt, vùi sâu vào hõm cổ tôi.
Tiếng thở dài khẽ vang: “Chỉ lúc này mới chịu chủ thôi.”
Về đến nhà, tôi gặp Lục Thời Trạch ở hành lang.
Tôi và Lục Thời Trạch là hàng xóm nhiều năm, mẹ cậu ấy thường hay mời tôi sang ăn cơm.
Tôi chẳng bao giờ nỡ từ chối sự nhiệt và dịu dàng của bác ấy.
Mỗi lần sang chơi, Lục Thời Trạch tuy ít luôn chu đáo chuẩn bị sẵn đồ uống cho tôi.
Trong mắt cậu ấy, tôi chắc chỉ là em nhà bên.
Lúc này, cậu ấy đứng khuất trong bóng tối, rít một hơi thuốc.
Không gì, chỉ lặng lẽ tôi.
Khi tôi lại gần, cậu mới cất giọng trầm thấp: “Thịnh Tức, cậu đang à?”
Cậu ấy đã thấy rồi.
Tim tôi chao đảo, chẳng biết nên mở lời thế nào.
Chuyện của tôi và Bạch Dũ vốn bắt đầu từ một hiểu lầm, tôi biết rõ mối quan hệ này khó mà lâu dài.
Tôi không muốn ai biết, đặc biệt là Lục Thời Trạch.
Nhưng đã bị bắt gặp, nếu giờ còn chối thì chẳng khác gì tôi đang tỏ ra tệ bạc.
Nghĩ , tôi khẽ gật đầu.
Sắc mặt cậu ấy lập tức lạnh xuống, hỏi lại: “Cậu thích cậu ta?”
Tôi lắp bắp: “Tớ… cậu ấy là trai tớ… tớ chắc chắn là th…”
Chưa xong, cậu đã xoay người bỏ đi.
Tôi đứng ngẩn ra tại chỗ.
Chợt nhận ra cậu ấy hình như tức giận… tại sao?
Tôi không hiểu nổi.
…
Tối sinh nhật Bạch Dũ, tôi đã thất hẹn.
Nguyên nhân là trên đường đi, tôi gặp Lục Thời Trạch đang đánh nhau.
Bên kia đông người, cậu ấy bị đè xuống đất.
Tôi hốt hoảng kêu muốn báo cảnh sát.
Nhưng điện thoại bị chúng hất văng, còn chúng tôi đểu.
Tôi hoảng loạn hoàn toàn.
May mà Lục Thời Trạch lợi dụng lúc bọn chúng sơ hở, phản công quyết liệt, ra tay không chút nương .
Một đám người liền bỏ chạy tán loạn.
Lục Thời Trạch vịn tường, thở dốc, máu ở thái dương không ngừng chảy.
Cậu tôi: “Thịnh Tức, sao cậu không chạy?”
Tôi có thể là chân đã mềm nhũn vì sợ sao?
Cậu lại : “Đi bệnh viện với tớ.”
Cậu bị thương nặng, gãy một xương sườn.
Trong phòng bệnh, sau khi bác sĩ rời đi, không gian rơi vào im lặng.
Bạn thấy sao?