“Chuyện rác rưởi của các người, tự giải quyết. Muốn đánh muốn thì cút xa tôi ra!”
“RẦM!!!”
Tôi không chút do dự đóng sập cửa!
“Đừng loạn ở cửa nhà tôi. Cút ngay, không thì tôi báo công an, kiện các người tội rối trật tự!”
Bên ngoài im bặt một giây.
Rồi là tiếng gào thét mất kiểm soát:
“Tô An An, mở cửa! Nghe giải thích!”
Chí Khâm bắt đầu dùng tay chân đập rầm rầm vào cửa thép, vang chói tai!
“Chí Khâm mày là đồ khốn! Không chết tử tế đâu!” — Vương Kỳ ôm mặt, gào chửi ta như điên.
May mắn là hàng xóm nhanh chóng bị tiếng náo loạn này đánh thức.
“Làm cái quái gì đấy? Giữa trưa có để ai ngủ không?”
“Đứa nào cửa ? Không biết ý thức cộng đồng à?”
“Còn ồn nữa báo cảnh sát bây giờ!”
Cửa sổ nhà đối diện và trên dưới đồng loạt bật mở, mọi người thò đầu ra mắng lớn.
Có người còn trực tiếp gọi điện cho ban quản lý tòa nhà.
Cuối cùng, dưới sức ép của hàng xóm, tiếng ầm ầm ngoài cửa cũng nhỏ dần.
Những lời chửi của Chí Khâm, xen lẫn tiếng khóc của Vương Kỳ, từ từ tan vào khoảng tối cầu thang.
7.
Tôi đã thẳng tay cho số của Chí Khâm và mẹ hắn vào danh sách đen.
Hôm đó, người họ lâu rồi không gặp hẹn tôi đi ăn, muốn đưa tôi ra ngoài thay đổi không khí.
Ngồi trong nhà hàng, món vừa gọi ra, tôi mới ăn vài miếng thì bất chợt một mùi rượu nồng nặc, quen thuộc đến buồn nôn, ập tới.
“Tô An An!”
Chưa kịp ngẩng đầu, ánh sáng phía trước bỗng tối sầm lại, ngay sau đó là tiếng “xoảng” và “choang” vang dội.
Cả cái bàn trước mặt bị lật tung!
Nước canh nóng hổi, thức ăn, mảnh thủy tinh và gốm sứ văng tung tóe khắp nơi.
Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.
Chí Khâm xuất hiện trước mặt tôi.
Hốc mắt trũng sâu, trông như đã nhiều ngày không ngủ; tóc bết dầu, rối bời; quần áo nhăn nhúm, lấm lem.
Anh họ tôi lập tức đứng dậy, chắn hẳn trước mặt tôi.
Nhân viên phục vụ xung quanh hoảng hồn, rồi vội vàng lao tới can ngăn, cố tách hắn ra:
“Thưa , xin bình tĩnh, đừng rối ở đây!”
“Anh ơi, dừng tay lại ngay!”
Quản lý nhà hàng cũng vội vã chạy tới, mặt sầm lại.
Chí Khâm phớt lờ tất cả, gằn giọng:
“Bảo sao chặn hết liên lạc của tôi, Tô An An, nhanh thế đã có con chó khác bên ngoài rồi?”
Hắn chỉ thẳng vào họ tôi:
“Là hắn ta đúng không? Có phải vì hắn giàu hơn tôi?”
Anh họ nghiêng đầu xác nhận:
“An An, đây là thằng trai cũ mất dạy của em à?”
Tôi đứng dậy, bình tĩnh gật đầu:
“Ừ, chính là hắn.”
“Chí Khâm, đây là họ tôi. Muốn phát điên thì đi chỗ khác mà phát!”
Nhân viên nhà hàng vội vàng thu dọn đống hỗn độn dưới sàn, mấy nhân viên nam lực lưỡng tìm cách giữ chặt hắn, định lôi ra ngoài.
Hắn vùng vẫy, mắt vẫn không rời tôi:
“Tô An An, tôi đối xử với em hết lòng hết dạ, mua nhà, mua xe cho em, em lại đối xử với tôi thế này?”
“Anh bỏ ra trái tim của sao?”
Tôi mỉa mai không che giấu:
“Bỏ ra là khoản vay nặng lãi của bố thì đúng hơn. Xin lỗi, tôi không hứng thú với mấy thứ mua bằng tiền vay, rồi còn mong tôi bán thân để trả hộ.”
“Anh thế là để cưới em, vì em, An An!”
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn, tôi chỉ thấy ghê tởm.
“Vì tôi?”
Tôi bật lạnh:
“Vậy giờ ơn tự mình gánh lấy đi. Chủ nợ tìm , liên quan gì tới tôi?”
Bạn thấy sao?