Bạn Trai Đến Cầu [...] – Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Tịnh đỏ bừng từ cổ tới mặt sau khi bị tôi vạch trần. Lắp ba lắp bắp:

“Nhắc chuyện cũ gì? Kết quả cuối cùng tốt là được rồi! Hơn nữa ba mẹ em cũng rất quý , nếu quay lại bên em, chắc họ cũng vui thôi!”

“Hừ!”

Mẹ tôi lúc này bước tới, đi giày cao gót, ánh mắt khinh thường như đang nhìn rác rưởi:

“Tôi quý ? Phì! Năm xưa nếu không phải con tôi thích , tưởng mình có thể bước qua được cửa nhà này à? Bảo vệ, đuổi thẳng cổ hắn cho tôi!”

Bà kéo tay tôi quay trở vào:

“À đúng rồi, bệnh ‘thèm dính người’ của con dạo này có đỡ không? Hôm nay ba con mời vài thanh niên ưu tú mà ba con rất vừa ý đến đây. Mẹ cũng chọn thêm vài người môn đăng hộ đối, con quen đi, biết đâu gặp được người con thích.”

“Ê, lão Cố!”

Ba tôi đang trò chuyện với một người đàn ông. Vừa ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ nghiêm nghị trên mặt ông lập tức dịu đi.

Mẹ tôi nháy mắt với ông, ông liền hiểu ý.

Ba tôi vỗ vỗ vai người đàn ông bên cạnh, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn:

“Tiểu Tiêu à, để bác giới thiệu, đây là con bác, Cố Tình.”

“Còn đây là Tiêu Trì Phong, năm nay được bình chọn là doanh nhân khởi nghiệp xuất sắc nhất Bình Thành. Đợt trước công ty gặp khủng hoảng, cậu ấy không chạy trốn mà bán nhà bán xe để trả lương cho nhân viên. Gan dạ, bản lĩnh, lại có học thức thực sự. Con phải học hỏi đấy!”

“Đúng đúng!” Mẹ tôi tiếp lời:

“Gần đây mẹ toàn nghe ba con khen cậu ấy thôi…”

Ngay khi nghe ba chữ “Tiêu Trì Phong”, tôi như bị điện giật, toàn thân cứng đờ.

Một bóng râm nhẹ nhàng đổ xuống.

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

“Chào Cố.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên.

Người thanh niên nghèo từng sống trong căn phòng trọ nhỏ, giờ đây đã đủ tự tin giơ ly rượu, đứng ngang hàng bên tôi…

Tiêu Trì Phong đến cầu hôn nhanh đến nỗi khiến ba mẹ tôi hết hồn.

Mẹ kéo tôi vào bếp, do dự hồi lâu mới cất tiếng:

“Con , mới mấy ngày thôi mà con đã chắc chắn rồi sao?”

Tôi gật đầu.

Mặt mẹ tôi càng lúc càng kỳ lạ:

“…Con thử rồi à? Với… bệnh của con ấy. Đừng có lại đương mù quáng như hồi xưa dính lấy Trần Tịnh nữa…”

“Thôi đủ rồi mẹ ơi!”

Tôi vội ngắt lời khi thấy bà bắt đầu đi quá xa.

“Chắc chắn chắc chắn! Con đã chọn ấy rồi, mẹ đừng nói nữa!”

“…Vậy cậu ấy còn… à không không không, xem ra khả năng chinh phục đàn ông của con đúng là di truyền từ mẹ đấy!”

“Mẹ!!”

Không chỉ thế, trong suốt bữa cơm, ánh mắt mẹ tôi nhìn Tiêu Trì Phong cứ như đang khảo sát con rể tương lai vậy.

Tôi…

Đành ôm trán cười khổ.

Sợ mẹ càng nghĩ càng xa, tôi quyết định không dọn về biệt thự, mà tiếp tục sống cùng Tiêu Trì Phong ở Cao Ngọc Các, tiếp tục cuộc sống vô liêm sỉ êm đềm.

Rảnh rỗi thì tám chuyện về Trần Tịnh và Liễu Tận Đào.

Hóa ra Liễu Tận Đào là con riêng của hai tôi, nên mới có nét giống ba tôi.

Nhị Thúc bị xử tù, ba mẹ tôi liền tái cơ cấu toàn bộ công ty, chuyển đi quyền lực trong tay họ.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -thien-kim-gia/chuong-10.html">https://otruyen.vn/ban-trai-den-cau-hon-thi-phat-hien-toi--thien-kim-gia/chuong-10.html.]

Vợ ông ta thì sớm đã biết ông ta có con riêng, nên ly hôn ngay không nấn ná, một ngày cũng không ở thêm, dọn thẳng về nhà mẹ đẻ.

Còn Liễu Tận Đào thì không bị bắt, mất hết nguồn tài chính, lại phải trả số tiền đã lừa được từ ba mẹ tôi.

Tất nhiên, ta không thể ly hôn với Trần Tịnh, bởi lẽ phần lớn số tiền đó đã “biến mất” vào tay hắn.

Giờ bị đòi lại, chẳng phải hai đứa phải cùng gánh nợ mới công bằng sao?

Chưa kể, dưới tên Trần Tịnh còn có một công ty nhỏ, Liễu Tận Đào chỉ còn cách bám víu hy vọng vào nó để kiếm tiền trả nợ.

Tiếc thay, Trần Tịnh đúng là một tên bất tài.

Chẳng bao lâu sau, công ty đó cũng sập.

Hai đứa chúng nó nợ càng thêm nợ.

Dù mẹ Trần Tịnh có bán căn hộ hai phòng ngủ kia, thì số tiền đó chỉ như muối bỏ bể.

Tệ hơn nữa, sau khi bán nhà, ba người Trần Tịnh, mẹ hắn, Liễu Tận Đào phải chen chúc sống chung trong một phòng đơn.

Mẹ hắn thì keo kiệt, Trần Tịnh lại y hệt.

Cả nhà như lò áp suất lúc nào cũng chực bùng nổ.

Nghe nói dạo này hai người họ chạy khắp nơi vay 30 triệu để cứu nguy.

Đang tám chuyện với Chu Nhiên tới đoạn này, tôi nhận được thông báo được chuyển 60 triệu vào tài khoản.

Ghi ngắn gọn:

“Trả nợ. Thanh toán xong.”

Ngay sau đó, điện thoại lại hiện một tin nhắn chuyển khoản khác.

Cùng lúc đó là tin nhắn từ Tiêu Trì Phong:

“Hợp đồng mới. Tất cả tiền trong tài khoản của đều là của em. Điều kiện là: cả đời vợ .”

Tôi trả lời:

“Mấy dân kỹ thuật học nói lời tỏ kiểu này đáng thật đấy.”

Một ngày sau đó.

Tôi cùng Tiêu Trì Phong đi xem nhẫn kim cương, vừa ra khỏi trung tâm thương mại thì cờ gặp Trần Tịnh đang bị Liễu Tận Đào đuổi đánh tơi tả.

Hắn vừa chạy vừa hét về phía chúng tôi:

“Thằng họ Tiêu kia! Tao điều tra rõ rồi nhé! Cố Tình hồi đó đến với mày chẳng qua vì mày khỏe hơn tao thôi! Mày không biết hả? Cô ta bị hội chứng nghiện dính người đấy!”

“Cố Tình! Đợi luyện được cơ bụng 8 múi xong, nhất định sẽ quay lại giành em về...”

“Trần Tịnh! Hai trăm tệ mày kiếm được hôm qua thêm rốt cuộc giấu đâu rồi? Đừng hòng chạy! Tiền tao nợ, mày cũng phải gánh một phần đó!”

Tiếng ồn ào mỗi lúc một gần.

Tôi vội quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Dù sao thì, hồi đó tôi tiếp cận ấy đúng là có mục đích.

Một bàn tay siết lấy eo tôi, ôm chặt hơn.

Anh ghé sát tai tôi, thì thầm:

“Thật ra, chuyện em mê thân thể của , đã đoán được từ lâu rồi mà.”

…Tôi bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu ý đang nói đến chuyện gì.

Mặt tôi đỏ bừng.

Tức tối giậm mạnh một cái lên chân , tôi vội vàng xoay người bước thẳng vào tiệm kim cương.

Sau lưng vang lên tiếng cười trầm thấp đầy vui vẻ của Tiêu Trì Phong.

Đáng ghét thật.

Tôi còn tưởng mình che giấu rất tốt cơ đấy!

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...