Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tôi hiểu rồi.
Anh ta chắc chắn biết tôi có bệnh "khát ".
Chắc chắn đang quyến rũ tôi.
Tất cả chỉ là mưu kế để lấy lòng tôi mà thôi.
Đêm vắng người thưa, trai chưa vợ chưa chồng…
…
Trời má ơi không chịu nổi nữa.
Não tôi sắp nổ tung.
Người đàn ông của tôi, đừng có chạy!
Tôi nuốt nước miếng.
Mong đợi bước tiếp theo của ta.
Lúc ấy Tiêu Trì Phong bất ngờ rút ra từng xấp tài liệu.
“Đây là giấy phép kinh doanh công ty tôi.”
“Đây là dòng tiền hai năm gần đây.”
“Đây là bản dự thầu trước đó…”
“Khoan!”
Tôi hoa cả mắt vì đống giấy tờ.
“Ý là gì?”
Quào… không ngờ đây lại là tổng tài?
Nhưng tổng tài kiểu gì lại sống ở nơi thế này?
Tiêu Trì Phong đẩy gọng kính, mặt hơi đỏ lên.
Dưới ánh đèn vàng mờ, một người đàn ông cao một mét tám lại đỏ mặt ngượng ngùng:
“Lúc nãy tôi nghe thấy cuộc nói chuyện bên nhà hàng xóm.”
“Tôi cũng muốn mượn em ba mươi triệu.”
“Không mượn không công. Hai năm sau trả gấp đôi.”
…
Tôi xìu xuống.
Tim tôi nguội ngắt.
Trời sập rồi.
Tôi vỡ tan tành.
Khi tôi đang đi khắp phòng tìm cây gậy sắt lúc nãy, người đàn ông trước mặt lại vội vàng dúi vào tay tôi hai tờ giấy.
“Chúng ta ký tên lăn tay đi. Tôi đảm bảo không bỏ trốn đâu!”
Anh ta nghiêm túc:
“Công ty tôi thực sự gặp khó khăn. Nhà cũng đã bán rồi. Nếu không bù được khoản thiếu này, cả công ty chắc đi ăn cỏ luôn mất…”
Tôi mắt cũng chẳng thèm nhấc lên:
“Liên quan gì đến tôi chứ?”
Ai có ý định nhắm vào ba mươi triệu của tôi, đều đáng chết.
Không tìm được gậy sắt, tôi vớ được cây chày cán bột.
Tôi liền vung chày, ném thẳng về phía ta.
Gã đàn ông này né rất nhanh.
“Bốp!” Chày đập trúng tường, bụi bay mù mịt ba thước.
Từ phòng bên vang lên tiếng quát:
“Nửa đêm nửa hôm, ồn ào cái gì thế?!”
Tôi lập tức im bặt.
Giọng kia không phải ai khác.
Chính là Trần Tịnh.
Chung cư cũ này cách âm thật quá tệ!
Hắn ta hình như đang bực lắm, chửi xong còn bật loa ngoài gọi điện thoại:
“Chúng mày đâu rồi? Gì cơ? Bị đánh? Mẹ kiếp, không chỉ để con nhỏ đó thoát, còn để bản thân nhập viện?”
“Đúng là lũ ăn !”
Tôi sững người, túm lấy cổ áo Tiêu Trì Phong, mắt tối sầm lại.
Lúc tôi vừa về cùng ta, từng thoáng thấy đế giày dính máu.
Lúc đó tôi tưởng đi ngang qua hàng thịt heo dính vào nên không hỏi.
“Là ?”
Tôi hơi do dự.
Tiêu Trì Phong có phần lúng túng, mặt đỏ như gấc:
“Khụ… Tôi nghe thấy hắn gọi điện trong nhà vệ sinh…”
Tôi gật gù suy nghĩ.
Người này… có vẻ cũng không tệ.
Lúc đưa hồ sơ, tôi liếc sơ qua.
Hóa ra học chung trường đại học với tôi.
Trẻ thế mà đã dám khởi nghiệp, chứng tỏ có năng lực.
Công ty nợ tiền sẵn sàng bán nhà trả nợ, là người có trách nhiệm.
Nghe thấy Trần Tịnh kêu người tôi, dù không quen, vẫn ra tay trước chứng tỏ có lòng tốt.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -thien-kim-gia/chuong-2.html">https://otruyen.vn/ban-trai-den-cau-hon-thi-phat-hien-toi--thien-kim-gia/chuong-2.html.]
Quan trọng hơn là…
Anh có thể một mình đấu lại cả đám người.
Nghĩa là thể chất khỏe mạnh.
Chắc mạnh chắc là hơn Trần Tịnh chứ?
Suy nghĩ trong tôi lại ngứa ngáy trỗi dậy.
Dù gì tôi không chỉ có “khát ”…
Mà còn mắc bệnh ưa sạch sẽ.
Không thích dây vào mấy thằng bá dơ bẩn thỉu.
Tai tôi vang lên tiếng ho khan của .
Tôi vung tay, bịt miệng lại.
Đừng phiền, tôi đang suy nghĩ.
Bỏ ra ba mươi triệu để bao dưỡng ta… cũng không tệ.
Dù sao, tôi đâu chỉ có bấy nhiêu tiền.
Người đàn ông kia ho càng lúc càng dữ.
Tôi ngẩn người quay đầu lại.
Thì thấy mình đang túm cổ áo quá chặt, gần như nghẹt thở.
Tệ hơn là…
Cổ áo đã bị tôi kéo toang ra một mảng.
Làn da trắng mịn, thơm mùi xà phòng nhàn nhạt.
Mùi rất rẻ tiền.
Nhưng lại khiến tôi c.h.ế.t mê.
Một cảm giác tê dại quen thuộc bỗng trỗi dậy trong lòng tôi, khiến mắt tôi tối sầm lại.
Chết tiệt…
Cái bệnh “khát ” c.h.ế.t tiệt này lại phát tác rồi!
…
"Muốn mượn tiền cũng được, trước tiên phải đi khám sức khỏe."
Ánh mắt Tiêu Trì Phong đầy nghi hoặc.
Nhưng dưới khí thế áp đảo à không, uy nghi bức người của tôi, ta vẫn ngoan ngoãn đến bệnh viện, hoàn thành buổi khám tổng quát do tôi sắp xếp.
Báo cáo sức khỏe nhanh chóng được chuyển đến tay tôi.
Tốt lắm.
Mọi chỉ số đều bình thường.
Không có gì bị vỡ cả.
Hôm qua lúc bị tôi đánh bằng gậy sắt, còn suýt nghẹt thở, trước đo còn lao vào đám côn đồ đánh lộn… vậy mà không hề hấn gì.
Chúng tỏ khả năng chịu đòn tốt.
Tôi hài lòng gật đầu, cũng tiện thể gạt bỏ nốt chút áy náy cuối cùng trong lòng.
Sau khi nhận được báo cáo điều tra thân phận của Tiêu Trì Phong từ thám tử tư, tôi hoàn toàn yên tâm.
Sau đó, tôi đặt hai bản hợp đồng lên bàn, trước mặt ta.
Đùa à?
Ba mươi triệu, chẳng lẽ chỉ viết tờ giấy nợ là xong à?
Tôi đâu có khờ đến thế.
"Tôi có thể cho mượn ba mươi triệu. Nhưng trước khi trả lại gấp đôi, phải trai tôi. Thực hiện đầy đủ trách nhiệm của một người trai."
Câu cuối cùng, tôi đặc biệt nhấn mạnh từng từ.
Người lớn với nhau cả rồi.
Chắc tôi không cần phải nói trắng ra chứ?
"Em..."
Tiêu Trì Phong mặt lúc đỏ lúc trắng, trông chẳng khác gì đóa hoa nhỏ yếu ớt không muốn khuất phục.
"Không đồng ý à? Vậy thôi."
Ba mươi triệu… đủ để tôi tiêu xài một thời gian dài.
Rượu ngon, trai đẹp, du lịch nghỉ dưỡng…
Tôi mơ màng tưởng tượng về những ngày tháng sa đọa phóng túng, chỉ nghe thấy cổ ta giật lên từng nhịp.
Thấy vậy, tôi bước ra cửa.
Ba.
Hai.
Một.
"Đợi đã…"
Tôi hài lòng mỉm cười:
"Hợp tác vui vẻ nhé."
…
Cứ như thể việc “bán thân” cho tôi là chuyện gì đó nhục nhã lắm vậy.
Đêm ký hợp đồng, tôi và Tiêu Trì Phong nằm chung một giường, đắp chung một chăn.
Còn ta thì cứng đờ như khúc gỗ.
Chán chết.
"Ôm em."
Tôi ra lệnh.
Bạn thấy sao?