Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
"Khó hiểu lắm sao?"
"Tất nhiên là vì ấy xứng đáng, nên tôi mới sẵn sàng bỏ tiền."
Huống hồ, đâu phải tôi chưa từng muốn tiêu tiền cho Trần Tịnh.
Chỉ là suốt một năm nhau, hắn ngày nào cũng lải nhải câu:
"Anh không phải vì tiền mới đến với em."
Lúc hẹn hò thì rủ tôi ăn dưa muối, ngày lễ Thất Tịch thì dẫn tôi ra công viên miễn phí ngồi cho muỗi đốt.
Mà tôi còn ngốc nghếch nghĩ hắn là cực phẩm đàn ông!
Tôi khẽ nhổ một tiếng trong lòng.
Hắn tức tối nhảy dựng:
"Cô chỉ là một thiên kim giả! Có ba mươi triệu mà dám tiêu xài như nước?! Chờ đấy, sẽ có ngày phải khóc lóc van xin tôi!"
Tôi vẫn nở nụ cười dịu dàng, lời thì cay như ớt:
"Ba mươi triệu ấy, tôi có đem cho chó, cũng không cho một xu!"
Tay người bên cạnh đột nhiên siết chặt lại.
Tôi thầm kêu không ổn.
Chết rồi, lỡ miệng!
"Tôi mặc kệ! Cô phải bồi thường cho tôi ba mươi triệu!"
Trần Tịnh kéo cả mẹ hắn tới, hai người ngồi chình ình trước cửa nhà Tiêu Trì Phong, khi thì khóc lóc ăn vạ, khi thì chửi bới tôi không biết xấu hổ.
Hàng xóm trên lầu bắt đầu ló đầu ra hóng chuyện.
Tôi thở dài.
Xoa lưng.
Mệt thật rồi.
Tiêu Trì Phong nắm tay tôi chặt hơn.
Tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt có phần nghi hoặc.
Tôi khẽ lắc đầu.
Rồi kéo quay vào nhà, định đóng cửa.
Loại người như Trần Tịnh, mặt dày đến mức không biết xấu hổ là gì.
Đối với thể loại này, cách xử lý lạnh lùng là hiệu quả nhất.
Nhưng đúng lúc đó.
Một giọng nữ bất ngờ vang lên:
"Chỉ là tiền thôi mà, để em thay chị trả cho."
Trong vòng vây của vệ sĩ mặc đồ đen, Liễu Tận Đào là thiên kim thật mặc váy dạ hội cao cấp mùa hè, giày cao gót tám phân, lộ diện giữa khu tập thể cũ kỹ này như… minh tinh hạ phàm.
Cô ta phất tay, quản gia phía sau liền đưa cho Trần Tịnh một chiếc thẻ.
"Đây là ba triệu, tiền tiêu vặt tháng này bố mẹ cho em. Anh cầm dùng trước đi."
Nhìn vẻ mặt mừng rỡ như bắt được vàng của Trần Tịnh, ta mới chậm rãi nói tiếp:
"Điều kiện là phải trai em."
"Anh là thủ khoa đại học A, ngoại hình lại đẹp trai thế này, bỏ lỡ thì tiếc quá. Em lấy tiền tiêu vặt của mình đầu tư cho khởi nghiệp, em tin sau này sẽ thành công vang dội."
Tuy nói là nói với Trần Tịnh, đuôi mắt kênh kiệu của ta lại liếc về phía tôi.
“Chị cũng đừng trách em vậy nha, dù sao giờ chị cũng không phải thiên kim thật nữa. Ba chục triệu mà tiêu hết thì chẳng còn gì trong tay, chị phải tính đường lui cho mình thôi.”
Dù ta chỉ đưa ra ba triệu, Liễu Tận Đào là thiên kim thật.
Nên chọn thế nào, Trần Tịnh chẳng cần đến một giây để suy nghĩ.
Rất nhanh, hắn nắm lấy tay ta.
Liễu Tận Đào mỉm cười mãn nguyện.
Sau đó còn bộ ghê tởm liếc nhìn xung quanh:
"Chị à, nơi này dơ bẩn quá đi mất. Hay chị dọn sang nhà em ở nhé? Ba vừa mua cho em căn hộ mới."
"Dù chị chỉ là một thiên kim giả, em nghĩ ba mẹ cũng sẽ không để ý đâu."
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -thien-kim-gia/chuong-4.html">https://otruyen.vn/ban-trai-den-cau-hon-thi-phat-hien-toi--thien-kim-gia/chuong-4.html.]
Hay lắm.
Một bài phát biểu dài, vừa tâng bốc vừa dìm hàng tôi không sót chữ nào.
Không biết trước khi ra khỏi nhà, ta đã ăn bao nhiêu bánh matcha nhân trà xanh nhỉ?
Cô ta hình như quên mất, trước khi được đón về nhà họ Cố, chính ta cũng từng sống ở cái nơi “rẻ rúng” này hơn hai mươi năm trời!
Liễu Tận Đào tận hưởng ánh mắt nịnh nọt của mẹ con Trần Tịnh, rồi lại khinh khỉnh nhìn tôi từ đầu đến chân, như thể đang chờ tôi phản đòn.
Tôi nở nụ cười dịu dàng.
Nhún vai:
"Thôi, chị xin phép từ chối nha."
Rồi lại tặc lưỡi hai cái:
"Nhắc em một câu, đừng có nhặt rác bừa bãi."
"Dù sao thì…"
Tôi cố ý liếc xuống “chỗ đó” của Trần Tịnh, rồi cười khẩy:
"…người đàn ông xịn hơn hắn ta, trên đời này thiếu gì."
Trước khi vẻ mặt của Liễu Tận Đào sụp đổ hoàn toàn, tôi nhanh tay đóng sầm cửa lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà.
Sống cạnh một con sói, nghĩ sao cũng thấy bất an.
Tốt nhất là nên dọn đi càng sớm càng tốt.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên âm báo chuyển khoản.
Một tài khoản tên công ty gửi cho tôi… mười triệu.
Tôi ngẩng đầu lên.
Tiêu Trì Phong vai rộng chân dài ngồi trên chiếc ghế gỗ bé xíu không vừa người, mím môi cau mày, ánh mắt nặng trĩu:
“Lỗ hổng của công ty, sẽ tự nghĩ cách xử lý.”
“Những thứ em mua cho cũng trả lại hết đi.”
“Anh không cần.”
Giọng điệu cứng nhắc như khúc gỗ.
Vậy mà không hiểu sao… tim tôi lại ấm lên.
“Chúng ta là quan hệ hợp tác mà. Anh mặc đẹp, cũng là để em vui đấy thôi!”
Tôi lập tức chuyển lại số tiền đó cho .
Thấy tôi vừa cười vừa nghịch, Tiêu Trì Phong nhíu mày càng chặt:
“Em đưa hết ba mươi triệu cho rồi, sao vẫn còn tiền mua nhà, rồi mấy món đồ đắt tiền đó nữa?”
Ái chà, quên mất vụ này.
Tôi lảng tránh:
“Dù gì bố mẹ cũng nuôi em bao nhiêu năm, nên vẫn lén chuyển thêm cho em một ít…”
Tôi cụp mi, đôi mắt rơm rớm:
“Nhưng mà mua xong nhà rồi… thật sự chẳng còn lại bao nhiêu…”
Dù gì giữa tôi và cũng chỉ là quan hệ hợp đồng.
Một số chuyện, vẫn phải đề phòng chút thì hơn.
Anh im lặng một lát, rồi khẽ thở dài:
“Em cũng nên nghĩ cho bản thân một chút, giữ lại ít tiền để phòng bất trắc.”
Đúng là… người đàn ông nhàm chán.
Tôi vừa nghe lảm nhảm, vừa nhẹ nhàng mở nắp hộp quà.
Lấy ra chiếc cà vạt xanh mà tôi mua cho , rồi khẽ đặt lên mắt .
Thật khó tin người đàn ông này lại hợp gu tôi đến vậy.
Qua lớp vải cà vạt, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ làn da bỏng rát đến nhường nào.
Trong lòng tôi thầm thở dài.
Lúc còn ở bên Trần Tịnh…
Tuy không thỏa mãn được tôi, vì nghĩ hắn là người tốt, tôi đã cố nhẫn nhịn.
Bạn thấy sao?