Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Mai tôi sẽ hẹn Chu Nhiên thêm lần nữa!
Đang nghĩ vậy, tôi bất ngờ đ.â.m sầm vào một vòng tay rộng lớn.
“…”
Tiêu Trì Phong?
Hôm nay là Thất Tịch, theo lý thì tên cuồng công việc này phải đang tăng ca mới đúng?
Tôi còn đang ngạc nhiên, tay đã theo phản xạ ôm chặt lấy eo .
Mùi hương quen thuộc của gỗ trầm nhẹ nhàng xộc vào mũi.
Cùng mùi nước hoa với tôi.
Tựa như công tắc bị bật, “căn bệnh khát ” của tôi lại phát tác.
Trời đất chứng giám, tôi vốn định giữ khoảng cách với ấy!
Nhưng tay tôi cứ thế ôm chặt lấy , lại còn tự giác chui vào lớp áo sơ mi mỏng.
Cơ bụng ấm nóng kia, chạm vào quá là thích luôn!
Tôi khẽ thở dài, dụi mặt vào n.g.ự.c một cái.
Cố Tình, mày hết thuốc chữa rồi!
Tôi buồn bực hỏi:
“Sao lại tới đây?”
Từ trên đầu vọng xuống một giọng trầm ấm:
“Đem quà Thất Tịch cho em.”
Tôi ngẩng đầu.
Một sợi dây chuyền dưới ánh chiều tà lấp lánh rực rỡ đẹp hơn bất kỳ món nào tôi từng mua.
Có lẽ là vì gương mặt tôi lúc đó rơm rớm nước mắt quá đáng , Tiêu Trì Phong hơi nghiêng mặt đi, khẽ nói:
“Không đắt đâu. Xem như tiền lãi tạm ứng trước khi trả nợ.”
Anh vẫn bị tôi ôm như gấu koala, rất vất vả mới rút ra được từ túi áo một chiếc thẻ:
“Còn cái này nữa.”
“Tuần trước vừa ký được một hợp đồng, công ty đã qua cơn nguy khốn. Trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, em có thể dùng thẻ này thoải mái. Tuy số dư không nhiều lắm, …”
Tôi không đợi nói xong, liền nhón chân, “chụt” một cái lên má .
Cười tít mắt:
“Tiêu Trì Phong à, tụi con trai học kỹ thuật các đúng là không biết nói lời đường mật gì hết!”
Chiều tà hôm nay có vẻ không rực rỡ bằng mọi hôm.
Bởi vì…
Tôi vừa phát hiện, vành tai của Tiêu Trì Phong, còn đỏ hơn cả ánh hoàng hôn.
Tôi vừa trải qua một đêm Thất Tịch vô cùng… “hạnh phúc”.
Thật đấy.
Dạo trước chiến tranh lạnh với Tiêu Trì Phong, bao nhiêu lần tôi phải cố nhịn không đưa tay sờ ấy.
Hôm nay cuối cùng cũng được ôm bụng tám múi mà ngủ một giấc thật ngon rồi!
Trước khi đi ngủ, tôi lại cầm điện thoại lướt một lúc.
Ai ngờ lại thấy Trần Tịnh đăng ảnh… chụp giấy đăng ký kết hôn lên vòng bè.
Ngay lập tức, cơn buồn ngủ bay biến.
Tôi quay người, rúc đầu vào chăn.
Rồi lén lút nhắn tin cho mẹ:
“Sao chuyện lại thành ra thế này?”
Mẹ tôi trả lời rất nhanh:
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -thien-kim-gia/chuong-8.html">https://otruyen.vn/ban-trai-den-cau-hon-thi-phat-hien-toi--thien-kim-gia/chuong-8.html.]
“Ối dồi ôi, chẳng phải vì ba mẹ theo lời con dặn, tỏ ra rất hài lòng với Trần Tịnh đấy à!”
“Liễu Tận Đào không mua nổi căn biệt thự kia, lại sợ con mồi béo như Trần Tịnh bị tuột mất, nên sáng nay nổi hứng kéo hắn đi đăng ký kết hôn luôn rồi.”
“Giờ con nhỏ đó đang giở giọng đòi của hồi môn đây này, còn quanh co bóng gió nhắc đến cổ phần ông nội con để lại nữa kìa! May mà ba con lấy cớ ngày mai phải sang châu Âu công tác, hứa sẽ bàn sau khi về, nếu không chắc giờ mẹ vẫn đang bị con bé đó dí ngoài phòng khách rồi!”
Té ra là vậy.
Tôi che miệng cười trộm.
Mẹ con Trần Tịnh đúng là không phải dạng vừa.
Không ngờ Liễu Tận Đào lại dám… đăng ký kết hôn thật.
Chờ đến ngày thân phận ta bị bóc trần… ôi thôi, đáng mong chờ lắm luôn!
Tin nhắn tiếp theo của mẹ tôi lại đến:
“À đúng rồi, lần trước con nhờ mẹ điều tra sao kê tài khoản của Liễu Tận Đào ấy, mẹ tra được rồi! Con đoán xem?”
Tôi lập tức ngồi bật dậy.
Ồ hô, còn có kịch hay nữa sao?
“Mẹ phát hiện mỗi đầu năm, hai con và Liễu Tận Đào đều có chuyển khoản qua lại. Lần theo dấu vết đó, mẹ mới phát hiện Liễu Tận Đào là con riêng của hai con cơ đấy!”
“Cái gì cơ?!”
Bảo sao lần đầu ta đến nhà, tôi cứ thấy nét mặt ta giống ba mình kỳ lạ!
“Mẹ định sớm nói cho vợ của hắn ta biết, để bà ấy chuẩn bị tinh thần.”
“Còn mẹ với ba con thì cứ kéo dài chuyện chuyển giao cổ phần, rồi bay sang châu Âu trốn một thời gian. Cứ kéo dài thế này, hắn ta thể nào cũng lòi mặt cáo ra.”
“Con à, cố nhịn thêm chút nữa nhé.”
Tôi:
“OK luôn!”
Dù gì thì tôi cũng đang sống sung sướng, đương nồng cháy, không muốn quay về nữa ấy chứ, hihi~
“Cười gì thế?”
Một cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi, kéo tôi sát lại.
Tôi tắt điện thoại, lười biếng đáp:
“Xem trai đẹp ấy mà…”
Đáp lại tôi là cú véo đau điếng ở eo.
Hừm. Ghen à?
Cũng dễ thương đấy chứ?
Sau khi ôm nhau đủ lâu, tôi lại rút ra chiếc thẻ hôm trước đưa cho Tiêu Trì Phong.
Mẹ tôi để an ủi tôi, đã chuyển thêm cho tôi… mười triệu nữa cơ đấy!
Số tiền này để trong tay tôi thì sớm muộn gì cũng tiêu sạch, chi bằng để cho người có đầu óc quản lý như ấy đem đi đầu tư.
Tuy ngoài mặt tôi vẫn giả vờ như chẳng có gì:
“Em bán đống trang sức cũ trong vali ra mới có được hơn mười triệu này… Nhưng em biết, số tiền này với công ty chắc là rất quan trọng.”
“Em cũng chẳng tiêu gì mấy, giờ sống ở căn hộ cao cấp, tối về còn được ngủ cùng trai đẹp như … Đối với một con thiên kim giả như em, thế là đủ rồi.”
“Coi như đầu tư đấy nhé, Tổng Giám đốc Tiêu! Sau này em có được ăn ngon mặc đẹp hay không, là trông cậy vào hết đấy!”
Tiêu Trì Phong cẩn trọng nhận lấy chiếc thẻ.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi, trong ánh mắt bỗng có một tầng cảm mà tôi không tài nào hiểu được:
“Yên tâm. Anh sẽ không để em thất vọng đâu.”
Tôi lười biếng “ừm ừm ừm” vài tiếng cho có lệ.
Dù sao nếu ấy không nên trò trống gì… cũng chẳng sao.
Còn có ba mẹ tôi lo cho tôi mà.
Huống hồ, Tiêu Trì Phong lại vừa đẹp trai, vừa có chí tiến thủ, biết tôi là thiên kim giả mà không hề khinh thường, không giống Trần Tịnh kia suốt ngày dán lên người Liễu Tận Đào để bợ đỡ.
Bạn thấy sao?