Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Có một thằng đàn ông “bẩn như bùn” như Trần Tịnh để so sánh, ba mẹ tôi nhất định sẽ hài lòng với Tiêu Trì Phong!
Tôi thật không ngờ tốc độ “vượt vũ môn” của Tiêu Trì Phong lại nhanh như vậy!
Tết Trung Thu, công ty ấy giành được dự án cấp thành phố, để ăn mừng, mua tặng tôi một chiếc túi xách mười vạn.
Cuối năm, công ty của lọt top “Mười doanh nghiệp tiềm năng nhất Bình Thành”, được mời phỏng vấn trên báo với tư cách là nhà sáng lập, mà còn dắt tôi theo.
Nửa tháng sau, báo đăng một tấm ảnh của hai đứa tôi.
Tôi nắm tay Tiêu Trì Phong, dấu “V” trước ống kính, cười tươi như hoa.
Anh thì nghiêng mặt nhìn tôi, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi.
Vậy mà tấm ảnh ấy khiến cư dân mạng “điên cuồng ghép đôi”.
Đến trước Giao thừa, tôi tung tăng đem tấm ảnh mới rửa về, chuẩn bị một cái móc khóa cặp đôi, tặng quà năm mới.
Tiếng cửa mở vang lên.
Tôi vui vẻ giơ món quà trong tay lên, định khoe với .
Nhưng vừa thấy Tiêu Trì Phong tay xách nách mang, túi lớn túi nhỏ, tôi… sững người.
“Anh mang gì nhiều vậy?”
“Đến nhà gặp ba mẹ vợ.”
Tôi trố mắt nhìn từng bước đi tới.
Tôi cũng từng bước lùi lại.
Tôi vội vàng đánh trống lảng, chuyển hướng đề tài:
“Khụ, mấy món này chắc không rẻ đâu ha? Công ty của mới khởi nghiệp thôi, hay là… đừng tiêu xài xa hoa như vậy…”
Anh cau mày:
“Ý em là, chuẩn bị ít quá à?”
“Không không không! Tuyệt đối không có!”
Anh hơi khựng lại, rồi nói:
“Chẳng lẽ… em không muốn gặp ba mẹ ruột sao? Anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc rồi. Dù em không có cảm với họ, họ cũng không chủ tìm em, dù gì họ vẫn là người sinh ra em. Mình nên tròn lễ nghĩa, không muốn bị người ta nói là chồng em mà lại thất lễ…”
“Khoan khoan khoan khoan!!”
Tôi vội cắt lời .
Cái gì mà “chồng em”!?
Sao lại nói tới từ đó rồi!?
Mặt tôi bắt đầu nóng ran:
“Anh là dân kỹ thuật, sao hôm nay nhiều lời thế hả?!”
Anh đẩy gọng kính, tránh ánh mắt tôi:
“Gần Tết rồi, đồng nghiệp trong công ty ai cũng nói chuyện đưa người về gặp ba mẹ…”
Tôi cúi đầu, trong lòng hoảng loạn cực độ.
Làm sao đây sao đây…
Ba mẹ ruột của tôi không phải chính là hai vị đại lão đang sống ở biệt thự núi xa của nhà họ Cố sao?
Dắt về “gặp phụ huynh” chẳng phải là tự vạch áo cho người xem lưng à?
Chẳng phải là lộ tẩy luôn chuyện tôi là thiên kim thật, suốt ngày than nghèo kể khổ trước mặt sao?!
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Tôi nhanh chóng lùi lại ba bước, bắt máy, cố ra vẻ bận rộn lắm.
Đầu bên kia bỗng vang lên tiếng hét chói tai của mẹ tôi:
“Con ơi!!! Chú hai của con bị bắt rồi!!! Hóa ra Liễu Tận Đào là con riêng của ông ta! Con có thể đường đường chính chính quay lại nhà họ Cố rồi!! Ngày mai là tiệc tất niên của nhà mình, con nhất định phải tới! Mẹ sẽ công khai khôi phục thân phận cho con, còn mấy cậu trai ưu tú nhất Bình Thành nữa mẹ đã hứa…”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -thien-kim-gia/chuong-9.html">https://otruyen.vn/ban-trai-den-cau-hon-thi-phat-hien-toi--thien-kim-gia/chuong-9.html.]
Tôi đặt điện thoại xuống, cảm giác tim mình… chìm nghỉm.
Lâu lắm không về nhà, cảm giác như sinh viên năm nhất vừa nghỉ Tết được đón về vậy.
Tôi bị mẹ kéo tay ríu rít không dứt:
“Lần này hắn ta bị túm cổ, tất cả là nhờ con cả đấy!”
“Con á?”
Tôi nhấp một ngụm rượu vang do phục vụ rót, mắt thì cứ đảo quanh hội trường.
Lâu rồi không về, tôi suýt quên nhà mình to thế nào.
Mẹ gật đầu lia lịa:
“Chứ còn gì nữa! Không phải con cố kích Trần Tịnh, khiến hắn cứ ép Liễu Tận Đào phải mua biệt thự à? Kết hôn xong Trần Tịnh tiêu xài như nước, toàn bộ hóa đơn đều để ta thanh toán.”
“Tiền của Liễu Tận Đào và cha ruột ta không đủ, lại tưởng mẹ với ba con thật sự bay sang châu Âu, thế là dám ra tay với tài khoản công ty.”
“Hai đứa đó tưởng mình là thiên kim và cổ đông nhà họ Cố thật, nên nhân cơ hội muốn đục khoét!”
“Hừ! Nhưng mẹ là ai chứ? Mẹ dắt cảnh sát tới, bắt tại trận luôn nhé!”
“Còn mấy tên quản lý âm thầm theo phe hắn ta cũng bị tóm trọn. Còn con Liễu Tận Đào, đến một xu tiền lừa được của nhà mình, mẹ cũng bắt nó trả lại hết!”
Mẹ huých huých khuỷu tay tôi:
“Ê, nhìn gì đấy?”
Giữa đám đông, tôi thoáng thấy một bóng người quen thuộc.
Tôi dụi mắt nhìn kỹ lại…
Không thấy đâu nữa rồi.
Tôi khẽ thở phào.
Chắc chắn không phải Tiêu Trì Phong đâu.
Hôm nay vốn định cùng tôi về gặp phụ huynh, tạm thời bên công ty có việc gấp nên không đi được.
Tôi còn giả vờ tiếc hùi hụi một phen nữa cơ.
Dù sao suốt thời gian qua tôi vẫn giả nghèo giả khổ trước mặt mà…
Nếu giờ mà để biết, tôi thật ra vẫn luôn biết mình là thiên kim nhà họ Cố, thì…
Tôi c.h.ế.t chắc!
“Cố Tình đâu?! Tôi muốn gặp Cố Tình!!”
Tiếng ồn ào từ cổng vọng vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Giọng nghe quen quen...
Tôi bước ra thì thấy Trần Tịnh đang bị bảo vệ giữ chặt, trông khá nhếch nhác.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt hắn sáng rực lên:
“Cố Tình! Anh sắp ly hôn với Liễu Tận Đào rồi! Tháng sau mình kết hôn nhé, được không?”
Trên trán tôi lập tức bật ra ba dấu hỏi chấm.
Tránh né tia nước bọt mà hắn phun loạn, tôi giả vờ ngạc nhiên:
“Tại sao? Hai người không phải là cặp trời sinh đất định sao?”
“Hừm... ta là thiên kim giả! Bị cảnh sát bắt ngay lúc đang đi xem biệt thự với ! Tiền còn chưa trả xong thì đã bị lôi đi rồi! Mặt mũi đã bị bôi nhọ sạch sẽ!”
Trần Tịnh ngước nhìn tôi đầy thâm rồi nói:
“Đợi xử lý xong thủ tục với ta, sẽ đến cưới em!”
Tôi phì cười thành tiếng:
“Anh bị điên à? Tôi dựa vào cái gì mà phải nhận loại ‘hàng đã qua sử dụng’ như ? Còn tưởng tôi không biết à? Đống tiền mà Liễu Tận Đào biển thủ, một nửa bị lừa lấy danh nghĩa ‘của hồi môn’ để tiêu sạch rồi, đúng không?”
“Em...!”
Bạn thấy sao?