Bạn trai cũ của tôi là cảnh sát.
Từ sau khi chia tay, cách ba hôm tôi lại bị gọi lên đồn uống trà.
Lý do thì đủ kiểu: nghi lừa đảo, buôn người, cố ý phóng hỏa…
Tôi chỉ biết khóc không ra nước mắt: “Các công an ơi, em là công dân lương thiện mà!”
1
Đang ngủ ngon thì một cú điện thoại đánh thức giấc mộng đẹp của tôi.
“Alo, xin hỏi có phải Dư Thiển Thiển không? Số căn cước XXXX. Chúng tôi phát hiện có khoản chi tiêu năm trăm nghìn nhân dân tệ tại Úc. Xin hỏi có phải do chính tiêu không?”
Tôi dụi mắt lơ mơ tỉnh dậy: “Đúng , thì sao?”
“…Xin hỏi đã mua gì ?”
“Tôi mua một con chuột túi về nấu khoai tây.”
“……”
Tiếng tút tút vang lên, cuộc gọi bị cúp ngang.
Hứ, muốn đấu với tôi à, còn non lắm.
Còn chưa kịp ngủ bù, điện thoại lại rung lên điên cuồng.
“Rốt cuộc muốn gì? Tôi chẳng đã là đang kho khoai tây rồi à?”
“Khụ khụ… Có phải Dư Thiển Thiển không?”
Giọng đó dù hóa thành tro tôi cũng nhận ra — trai cũ của tôi, Giang Thừa Thâm.
“Giang Thừa Thâm, bị điên à?”
Đầu dây bên kia khựng lại một chút, rồi đổi sang giọng điệu nghiêm túc.
“Chúng tôi vừa phát hiện có nhận cuộc gọi từ nước ngoài. Có khả năng đã gặp lừa đảo. Phiền đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Tôi nhíu mày, cầm điện thoại .
Trời má!! Đúng là 110 thật!!
“Dạ dạ, chào các công an, tôi đến ngay ạ!”
Ban đầu tôi định mặt mộc ra ngoài cho thuần khiết, nghĩ đến chuyện nay cả Hứa Tùng còn đang cắm trại an nhiên nơi đồng cỏ xanh, tôi vẫn quyết định quẹt tí má hồng rồi mới phi ra cửa.
Tại đồn cảnh sát, tôi vừa bước vào đã thấy ngay Giang Thừa Thâm.
Anh ta vẫn như xưa — đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đường viền hàm gọn gàng, yết hầu rõ nét dưới làn da trắng.
Hôm nay mặc cảnh phục, vai rộng eo thon chân dài, tay trái đeo đồng hồ bạc, tự nhiên đút tay vào túi quần, dáng vẻ tao nhã mà khí chất lại đầy nghiêm nghị.
Tôi thấy không ít nàng mắt lấp lánh về phía ta, miệng thì thầm:
“Trời ơi! Đúng là hoa khôi của đội ta, đẹp trai chết đi !!”
Tôi bĩu môi, lại thầm công nhận mắt đàn ông của mình không tệ. Giá mà không phải người bị chia tay thì hay biết mấy.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, Giang Thừa Thâm nghiêm túc việc công.
“Họ tên?”
“Dư Thiển Thiển.”
“Tuổi?”
“Hai mươi ba.”
Anh ta liếc tư thế ngồi khúm núm của tôi, khoé miệng khẽ cong nhẹ một cái mà tôi không thấy.
“Đây là bộ đề kiểm tra nhận thức phòng chống lừa đảo. Làm xong đưa cho tôi.”
Tôi theo hướng tay ta chỉ, trời ơi, cả một xấp dày cộp.
Tôi gượng: “Cái này… nhiều quá ha… Tôi còn phải đi nữa. Tôi đảm bảo không nhận linh tinh nữa đâu, ý thức phòng bị của tôi cao lắm!”
Giang Thừa Thâm liếc tôi một cái, : “Lại về vẽ mấy gã đàn ông nào nữa?”
!!!
Quả thật, như Giang Thừa Thâm , tôi là một họa sĩ truyện tranh…
Trên Weibo còn cả đống fan đang gào khóc đòi truyện.
Họ thường bình luận: “Mommy ơi, đói truyện quá rồi~”
“Truyền đi! Tác giả lại thức đêm vẽ ngoại truyện nữa kìa!”
“Cái gì? Truyền tiếp! Tác giả đã vẽ xong mười quyển, tối nay phát hành hết, tặng kèm hai mươi soái ca ship tận nhà nha~”
Tôi khan: “Không phiền lo đâu. Tôi mang về nhà cũng .”
Giang Thừa Thâm : “Vậy xong gửi cho tôi.”
Tức chết mất…
Sao ta cứ căng chứ, định lấy đề của tôi đi tăng KPI à?
Nhìn thế nào cũng biết, nếu tôi không đồng ý thì ta không thả người.
“Được rồi, tôi gửi qua WeChat cho.”
Anh ta im lặng một lúc, gần như nghiến răng : “Nhớ gỡ tôi khỏi danh sách chặn trước đã.”
Tôi suýt nữa quên mất, sau khi chia tay tôi đã block ta toàn bộ, cả game Liên Quân với PUBG cũng không chừa.
Tôi gỡ chặn trước mặt ta, lúc đó mới chịu cho tôi đi.
Vừa quay lưng thì đụng phải một cảnh sát trẻ, suýt nữa ngã nhào, may mà có đôi tay kéo tôi lại…
2
“A đau!”
Cậu thiếu niên dang tay đỡ lấy eo tôi, trông cứ như màn hùng cứu mỹ nhân.
Da cậu ấy trắng trẻo, tóc xoăn chẳng khác gì chó Teddy, hàng mi dài rậm như hai chiếc chổi con.
Tôi còn chưa kịp thưởng thức kỹ lưỡng thì từ xa đã vang lên một tiếng hét:
“Cậu buông ấy ra!!”
“Rầm!” Tôi ngã phịch xuống đất.
Cậu thiếu niên liếc Giang Thừa Thâm, rồi lại tôi, vội vàng xua tay xin lỗi: “Xin lỗi!! Xin lỗi chị!!”
Cậu ấy định đỡ tôi dậy, khi thấy sắc mặt Giang Thừa Thâm đen như đáy nồi, bèn rụt tay lại, đút vào túi.
“Giang Thừa Thâm, bị thần kinh à?!”
Tôi nằm vật ra đất, ngửa mặt tru lên trời, chẳng biết ai xung quanh đã “phụt” một tiếng bật .
Quá xấu hổ…
Ai có vé di dân lên sao Hỏa thì cho tôi mượn với, tôi không còn lý do gì để ở lại Trái Đất nữa rồi.
Giang Thừa Thâm ho khẽ hai tiếng, : “Gần đây thành phố A hơi loạn, tôi đưa em về.”
Chưa kịp gật đầu, ta đã kéo tôi từ dưới đất dậy, nhét thẳng vào xe.
“Khụ khụ… cái đó…”
“Này Giang Thừa Thâm, từng nghe câu này chưa? Đàn ông mà cứ khụ khụ như là không có khả năng sinh sản đó.”
Đây là câu tôi mới lướt thấy trên nền tảng video ngắn mấy hôm trước, cuối cùng cũng có dịp áp dụng vào thực tế, sung sướng thật!
Ngay lập tức, không khí quanh người Giang Thừa Thâm tụt hẳn vài độ, xe rõ ràng không bật điều hòa mà sao lạnh quá ?
Giang Thừa Thâm nghiến răng : “Tôi có sinh sản hay không, chẳng lẽ em không biết?”
Biến đi!
Tôi hận cái miệng mình quá!
Bây giờ chỉ muốn tự vả cho tỉnh ra một cái.
Giang Thừa Thâm nắm tay phải đưa lên che miệng, định ho hai tiếng cho đỡ ngượng, nghĩ thế nào lại hạ tay xuống.
“Không hiểu mấy tầm tuổi em rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu nữa.”
Tôi còn chưa mở miệng, ta lại tiếp lời:
“Nào là tôn nghiêm đâu, đạo đức đâu, địa chỉ đâu?”
“Pha này hay nha, hóa ra cũng lén xem video xinh hả?!”
Giang Thừa Thâm tỏ vẻ oan ức: “Không phải, bọn hỏi địa chỉ người ta cũng hỏi như mà.”
Nhìn ánh mắt thành khẩn của ta, cộng thêm công việc hiện tại của , tôi bắt đầu thấy hình như là tôi hiểu lầm thật.
Tôi vẫn không tha, truy đến cùng: “Mới chia tay bao lâu mà quên em sống ở đâu rồi hả?”
Vừa ra, tôi chỉ muốn độn thổ.
Bạn thấy sao?