Tôi phát hiện ra rằng, chỉ cần tôi chạm vào “nam thần học bá” là điểm số có thể tăng lên mười điểm.
Vì để “ké vận may từ cơ thể ấy”, mỗi ngày tôi đều theo sát phía sau , quan tâm hỏi han, đưa nước đưa cơm, trở thành con “chó trung thành” nổi tiếng toàn trường.
Cuối cùng, học bá chịu hết nổi, lạnh lùng cảnh cáo tôi:
“Em thật phiền. Tránh xa tôi ra không? Coi như tôi xin em đấy.”
Sau này, tôi lại phát hiện: ké từ cậu trai tóc vàng lớp bên cạnh cũng có hiệu quả tương tự.
Thế là tôi từ bỏ học bá, ngày ngày chạy theo cậu tóc vàng để cầu xin… bị đánh.
Một tháng sau, học bá cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đè tôi – người mặt mày bầm dập – xuống, vành mắt đỏ hoe:
“Đừng tự mình sa đọa để chạy theo tên lưu manh đó nữa. Chúng ta… nhau đi, không?”
1
Năm cuối cấp ba, lớp tôi có một học sinh chuyển trường.
Cậu ấy vừa cao vừa đẹp trai, học lực xuất sắc, kỳ thi tháng đầu tiên đã giành hạng nhất toàn khối.
Đáng tiếc là tính cách u ám, toát lên khí chất “người lạ miễn đến gần”, không ai dám lại gần.
Còn tôi – một học sinh mờ nhạt vĩnh viễn trong lớp – đương nhiên cũng chẳng có mối liên hệ gì với cậu ấy.
Thế gần đây tôi phát hiện, chỉ cần có tiếp cơ thể với cậu ấy, thì chuyện tốt sẽ xảy ra.
Lần đầu là lúc đi ngang qua cậu, vô chạm vào một cái – tối hôm đó tôi nhặt mười tệ.
Lần thứ hai là lúc chạy trong giờ ra chơi bị ngã, cậu đỡ dậy – trưa hôm đó tôi miễn tiền cơm.
Những chuyện đó chẳng đáng kể, dù sao thì vài đồng cũng chẳng gọi là đại vận may.
Cho đến kỳ thi tháng thứ hai.
Hôm ấy, tôi cầm túi bút đi ra khỏi lớp.
Lối ra quá chật, chẳng biết ai đẩy tôi một cái khiến tôi chúi về phía trước, đâm mạnh vào người của Giang Bạc Dự.
“Chậm một chút.”
Giang Bạc Dự đưa một tay đỡ tôi, giọng mát lạnh như suối trong khe núi.
Mặt tôi đỏ bừng rồi đi luôn.
Chuyện nhỏ như thế, tôi cũng chẳng mấy để tâm.
Cho đến khi kết quả kỳ thi công bố, tôi sốc đến mức suýt rơi nước mắt.
Tôi… lại thi 510 điểm!
Phải biết rằng, từ lúc vào cấp ba, tôi chưa từng vượt qua mốc 500 điểm.
Dù tôi có cố gắng học thế nào, cũng không nổi “lời nguyền” ấy.
Vậy mà lần này, lời nguyền bị rồi.
Tôi sợ mừng hụt, run rẩy tính lại tổng điểm một lần nữa.
Thật sự là… 510 điểm!
Tôi siết chặt bài thi, cảm đến mức sắp khóc.
2
Để xác minh xem vận may của tôi có thật sự liên quan đến Giang Bạc Dự hay không, trước khi tan học, tôi quyết định thử lại một lần nữa.
Giang Bạc Dự là người lạnh lùng, chuyện với cậu ấy một câu đã khó, đừng đến chuyện chạm vào.
Tôi chờ suốt cả buổi tối, vẫn không bắt cơ hội nào.
Tan học buổi tối, Giang Bạc Dự xách cặp ra về.
Tôi vội nhét đại đống bài tập vào cặp, chuẩn bị đuổi theo.
Tiếc là người ta cao ráo chân dài, đến khi tôi đeo cặp lao ra khỏi lớp thì cậu ấy đã mất hút.
Giờ tan học, dòng người như thác đổ, học sinh ai nấy đều vội vàng về nhà, chen chúc trước mắt như nước chảy, tôi hoàn toàn không tìm thấy Giang Bạc Dự đâu cả.
Xui xẻo hơn là—không biết đứa nào ném cái cây lau nhà ra giữa đường.
Tôi bị vấp ngã, đổ ập xuống đất, mắt kính bay xa hai mét.
“Ối mắt kính của tôi! Đừng giẫm, đừng giẫm mà!”
Tôi quỳ trên nền đất mò mẫm, trước mắt mờ mịt.
Không ai để ý đến tôi cả, cho đến khi một bóng người dừng lại trước mặt.
Bên cạnh, một nữ sinh khẩy:
“Ây da, Âu Dương, đây chẳng phải fan cuồng nhỏ bé của cậu sao? Ngã thảm thế này cơ à?”
Cậu con trai đứng trên đầu tôi liếc tôi hai giây.
Lạnh nhạt lùi lại một bước:
“Liên quan gì đến tôi.”
Như thể không có chuyện gì xảy ra, cậu ta đẩy gọng kính, cùng kia rời đi.
Tôi nghẹn thở, lòng vừa chua xót vừa tủi hổ.
Âu Dương Tự – là người tôi thầm thích đã lâu.
Một tháng trước, tôi lấy hết dũng khí để tỏ với cậu ấy.
Cậu ta ngẩng đầu tôi, không nhận món quà tôi đưa, chỉ hỏi:
“Thi tháng này cậu bao nhiêu điểm?”
“…499.”
Cậu ta nhếch môi:
“Xin lỗi, tôi không đồ ngốc.”
Tôi không ngờ rằng cậu ta lại có thể ra lời cay nghiệt như .
Vì chuyện đó, tôi buồn mất một thời gian dài.
Giờ đã một tháng trôi qua, tôi tưởng mình đã quên rồi, hành vừa rồi của cậu ta vẫn khiến tôi thấy mất mặt.
Cô đi cùng cậu ta khi nãy là Lâm Kiều Kiều – người đứng thứ hai lớp họ, không biết họ đang quen nhau thật không?
Cũng xứng đôi đấy chứ.
Dòng người quanh tôi vẫn hối hả qua lại, tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng, đưa tay ra nhặt kính.
Một bàn tay trắng trẻo thon dài đã nhanh hơn tôi một bước, nhặt nó lên.
“Là của cậu à?”
Tôi ngẩng đầu, thấy gương mặt mờ mờ của Giang Bạc Dự.
“À… là của tớ.”
Bàn tay ấy đưa kính lại cho tôi.
Tôi với tay ra nhận lấy—ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chúng tôi chạm nhau.
Cuối hành lang vang lên một tiếng rầm long trời lở đất.
Tiếng thét thất thanh của Lâm Kiều Kiều vang vọng khắp sân trường:
“Âu Dương!!!”
3
Âu Dương Tự ngã sấp mặt như chó ăn bùn.
Mặt bị trầy mấy chỗ, dán đầy băng cá nhân, đủ màu sắc loang loáng — lại cứ thấy… đẹp một cách kỳ lạ.
Sáng hôm sau đi học, tôi đi ngang qua lớp của Âu Dương Tự, thấy cậu ta ngồi gần cửa sổ, mặt mày đen như đít nồi, trong lòng tôi sướng rơn.
Giang Bạc Dự quả nhiên là cá chép may mắn của tôi — chỉ cần có tiếp thân thể với cậu ấy là chuyện tốt sẽ ập đến!
Phải tranh thủ cơ hội này mới .
Chạm vào cậu ấy không chỉ mang lại may mắn trong cuộc sống, mà ngay cả thành tích học tập cũng sẽ tăng vọt!
Về đến lớp, tôi bắt đầu suy nghĩ cách tiếp cận Giang Bạc Dự.
Không thể mãi trông chờ vào “ cờ gặp mặt” , vẫn phải tìm cách xây dựng quan hệ.
Giờ ra chơi, Giang Bạc Dự đang ngồi đọc sách.
Vừa hay cùng bàn của cậu ấy không có mặt, tôi lượn tới, liếc một cái.
Edgar Allan Poe?
Cái này tôi biết nè! Thế là có chủ đề chung rồi còn gì!
Tôi lập tức ngồi phịch xuống bên cạnh cậu ấy:
“Bạn Giang cũng thích Edgar Allan Poe à? Có gu đấy! Mình mê hết truyện của ông ấy luôn, đặc biệt là truyện ‘Chú tôi là ông Jules’, mình đọc đi đọc lại cả chục lần!”
Giang Bạc Dự tôi đầy khó hiểu, không gì.
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Sao ?”
Giang Bạc Dự khép sách lại, nhàn nhạt :
“Cậu có chuyện gì khác không?”
“Không có gì… chỉ là… muốn trò chuyện một chút thôi mà.”
“Xin lỗi, giờ mình hơi bận.”
Cậu ấy tôi, trong đôi mắt đen láy gần như không có cảm gì cả.
Cậu đang đọc sách giải trí mà, bận cái gì chứ!
Nhưng mà, dù gì cậu ấy cũng là cá chép may mắn của tôi, tôi nào dám nổi nóng.
Nghĩ trong bụng vài câu, tôi đành trừ rồi lặng lẽ quay về chỗ ngồi.
Ngồi một lúc, đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó… sai sai.
Cậu ấy không thích truyện ‘Chú tôi là ông Jules’? Tại sao?
Tôi lôi điện thoại ra tra thử — hiện rõ mấy chữ to đùng: Tác giả: Guy de Maupassant (Mạc Bác Tang).
4
Lần chủ tiếp cận đầu tiên — thất bại ê chề.
Tôi ngại quá, không dám đến bắt chuyện với Giang Bạc Dự nữa.
Cho đến khi điểm bài kiểm tra nhỏ công bố, tổng điểm 510 của mình, mồ hôi tôi bắt đầu túa ra.
Không còn khí học bá của Giang Bạc Dự bao quanh, thành tích của tôi quả nhiên lại chững lại rồi.
Không thể tiếp tục thế này !
Tôi siết chặt nắm tay, quyết tâm.
Sau đó pha một ly trà sữa thơm lừng, định bụng mang đến cho Giang Bạc Dự.
Nhưng mà… ngại quá. Thôi để trưa đi.
Đến trưa… thôi để chiều cũng .
Chiều tới… chết rồi! Trà sữa hỏng mất tiêu rồi!
…
Chiều muộn, Giang Bạc Dự đang chơi bóng rổ trên sân.
Cậu ấy vốn luôn một mình, không chơi với ai cả.
5
Không hiểu vì sao, mấy nam sinh lớp tôi đều ngồi bệt dưới đất uống nước, chỉ có mỗi Giang Bạc Dự là lặng lẽ bước ra khỏi sân bóng, sắc mặt u ám.
Không ai đưa khăn hay nước cho cậu ấy, cũng không ai chuyện cùng.
“Bạn Giang ơi!”
Tôi chạy cả chục mét mới đuổi kịp, vừa thở hổn hển vừa đưa chai nước ra:
“Uống chút nước đi.”
Cậu ấy có vẻ hơi ngạc nhiên, chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không cần đâu.”
“Cầm lấy đi mà!”
Tôi cố nhét chai nước vào tay cậu ấy.
Cậu cúi mắt chai soda, rồi cũng không từ chối nữa.
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Tớ đến cổ vũ cho cậu đấy! Cố lên nha!”
Một cơn gió thổi qua sân thể dục, mái tóc ướt mồ hôi của cậu lướt nhẹ trong gió.
Giang Bạc Dự tôi một lúc, trong mắt không hề có chút cảm nào.
“Trận đấu kết thúc rồi.” Cậu .
Hả? Kết thúc rồi á?
Tôi quay đầu lại — mới phát hiện người ta đang dọn bảng ghi điểm.
Lớp tôi thua lớp 2, cách nhau tận 10 điểm.
Bảo sao Giang Bạc Dự lại có vẻ buồn đến .
“Đâu phải lỗi của cậu!”
Tôi quay đầu lại, Giang Bạc Dự đã đi xa.
Tôi vội vã chạy theo:
“Thật mà, không phải lỗi của cậu đâu, cậu vốn chỉ là người ra sân thay thế thôi, thua đâu liên quan gì đến cậu!”
Cậu không đáp lời, chỉ im lặng bước về phía trước.
“Cậu ăn cơm chưa? Hay tụi mình đi ăn chung nha?”
Cậu vẫn không để ý đến tôi.
“Vậy… sáng mai tớ mang đồ ăn sáng cho cậu nhé? Bánh bao đậu đỏ dưới nhà tớ ngon lắm luôn đó!”
Cuối cùng, cậu ấy có vẻ phát cáu, dừng bước lại:
“Bạn học, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Tôi cũng vội đứng lại.
“Thì chỉ là… tớ thấy cậu là người tốt, muốn với cậu. Làm quen một chút nhé? Tớ tên là Hạ Kim Triêu.”
Cậu ấy hít một hơi thật sâu, giọng lạnh tanh:
“Thứ nhất, tớ biết cậu tên Hạ Kim Triêu. Thứ hai, tớ không cần bè. Giờ cậu đi chưa?”
“Làm gì có ai không cần bè chứ!” Tôi toe, nịnh nọt rõ ra mặt,
“Thế thì… cho tớ đơn phương với cậu nha?”
Chắc cậu ấy nghĩ tôi vô thuốc cứu rồi.
Thở dài, xoay người bước đi, càng lúc càng nhanh.
“Bạn Giang! Bạn Giang—!”
…
Bạn thấy sao?