5
Hai chữ “mưu sát” như búa tạ nện thẳng vào tim Thẩm Mặc Thần.
Cậu ta sợ đến chân mềm nhũn, “bịch” một tiếng, quỳ rạp xuống sàn lạnh.
Cả người run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, không còn nửa phần kiêu căng ngạo mạn như trước.
“Chú Lâm… cháu sai rồi… cháu thật sự sai rồi…”
Cậu ta quỳ bò, muốn đến gần bố tôi, bị ánh mắt khinh miệt của ông ép lùi lại.
“Cháu cầu xin … cầu xin nể mặt bố cháu, ông ấy vì công ty đã cống hiến cả đời… xin tha cho cháu một lần…”
Nghe cậu ta nhắc đến cha mình, bố tôi bật giận dữ, nụ lạnh lẽo đến rợn người.
“Nể mặt bố cậu?”
“Thẩm Vạn Sơn còn mặt mũi sao?”
Bố tôi không buồn cái kẻ khóc lóc bê bết dưới đất nữa, quay lưng ra lệnh cho trợ lý đứng phía sau:
“Liên hệ luật sư.”
“Tôi muốn kiện Thẩm Mặc Thần tội cố ý thương tích.”
“Còn con bé tên Giang Tâm Nguyệt kia, điều tra kỹ, một đứa cũng không tha.”
Thẩm Mặc Thần hoàn toàn sụp đổ.
Cậu ta quỳ gối, ôm đầu, gào khóc trong tuyệt vọng:
“Đừng! Chú Lâm! Đừng báo cảnh sát!”
“Tôi không thể ngồi tù! Đời tôi không thể có vết nhơ! Tôi không thể…”
Tiếng khóc của cậu ta chói tai, run rẩy đầy sợ hãi.
6. Tiếng khóc lóc thảm thiết của Thẩm Mặc Thần còn chưa dứt thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy mạnh lần nữa.
Một người phụ nữ khoác trên mình bộ đồ Chanel, trang sức lấp lánh, vội vã lao vào.
Đó là mẹ của Thẩm Mặc Thần – Trương Huệ.
Vừa thấy đứa con trai bảo bối đang quỳ rạp trên sàn, toàn thân lấm lem bẩn thỉu, khóc lóc như một đứa trẻ, bà ta hét lên thảm thiết:
“Mặc Thần! Con trai của mẹ!”
Bà ta nhào tới, ôm chặt lấy Thẩm Mặc Thần, đau lòng đến rơi nước mắt.
Ngay sau đó, bà ta ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt tôi.
Trương Huệ lập tức bật dậy, hất phăng cánh tay của trợ lý bố tôi đang chắn trước mặt, rồi chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng xối xả:
“Lâm Vi Nhiên, đồ vô ơn bạc nghĩa!”
“Con trai tôi từ nhỏ coi như em ruột, đối xử với tốt như thế, lại lấy oán báo ơn, nó ra nông nỗi này?”
“Chẳng phải chỉ là một miếng bánh thôi sao? Cần gì phải lớn chuyện đến mức muốn đẩy nó vào tù?”
Giọng bà ta chát chúa, chói tai đến mức màng nhĩ tôi đau nhức.
Thẩm Mặc Thần dường như cũng bị sự điên cuồng của mẹ mình kinh hãi, cố sức kéo tay bà ta lại.
“Mẹ! Mẹ đừng nữa! Xin mẹ đừng nữa!”
Nhưng Trương Huệ hất tay con ra, giọng càng cao vút, gần như gào thét:
“Không ? Nếu tôi không , thì nhà này coi như xong rồi!”
Đôi mắt đỏ rực của bà ta hung hăng chĩa vào bố tôi, chất chứa đầy oán hận:
“Chồng tôi sớm đã cảnh cáo tôi, nhà họ Lâm các người vô ơn, sớm muộn gì cũng trở mặt! Nói nếu không có Thẩm Vạn Sơn, thì đã chẳng có tập đoàn Lâm ngày hôm nay! Trước kia tôi còn không tin!”
“Giờ xem ra, đúng thật! Nhà họ Lâm các người chính là lũ sói hoang không thể nuôi dạy !”
Càng , bà ta càng hăng máu, như muốn trút hết oán khí tích tụ bao năm.
Bà ta quay sang con trai, chỉ thẳng vào đầu nó mà mắng như xát muối:
“Tôi đã dặn đi dặn lại, bảo con phải dỗ cho tiểu thư này vui, mà sao con lại kém cỏi đến mức này!”
“Con bé đó, bệnh tật đầy người, dị ứng thì chết lên chết xuống, sau này thật sự gả vào nhà ta, chẳng phải cả nhà phải quỳ xuống mà hầu hạ nó như tổ tông sao?”
“Nhà họ Thẩm chúng ta là cưới vợ, chứ không phải rước một vị Bồ Tát sống về để cung phụng!”
Bố tôi nghe bà ta đảo trắng thay đen, lời lẽ thô lỗ, đến mức tức bật .
Cơn giận trong mắt ông tan đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo cùng khinh miệt đến cực điểm.
Ông tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Trương Huệ, ánh mắt bà ta như một con hề nhảy nhót.
“Gả vào nhà các người?”
“Trương Huệ, có phải bà lâu quá không soi gương, nên không rõ thân phận của chính mình và nhà họ Thẩm rồi không?”
“Còn nữa, bà không có chồng bà thì không có nhà họ Lâm?”
Khóe môi bố tôi nhếch lên, lạnh:
“Được, hay lắm. Hôm nay tôi sẽ cho bà biết rõ, rốt cuộc là ai không thể rời khỏi ai.”
Bạn thấy sao?