Bảo Mẫu Và Âm [...] – Chương 8

8

“Đừng vu khống nữa, đã rồi, Tống Cẩn Hòa không thể nghĩ ra thứ độc ác như .”

Bà ta vẫn bám lấy tay tôi:

“Chính nó . Nếu không tin, các người có thể kiểm tra camera.”

Sau đó, bà ta báo cảnh sát, có người cố ý con bà.

Cảnh sát tới nơi, bà ta liền chỉ thẳng vào tôi, ánh mắt độc ác:

“Cảnh sát, chính nó con tôi, mau bắt nó lại.”

Chú cảnh sát đảo mắt quanh, rồi cúi xuống tôi:

“Cô bé này sao?”

Nếu không phải đã huấn luyện nghiêm, tôi còn tưởng ấy sắp bật ra.

“Đúng, chính nó. Nó xúi tôi bắt cóc con tôi, khiến con bé bị ngạt chết trong bao tải.”

Vốn dĩ chuyện này là tai bay vạ gió, để bảo vệ danh tiếng cho tôi, mẹ vẫn bình tĩnh :

“Đồng chí cảnh sát, nhà tôi có camera. Nếu không tin, mời các kiểm tra.”

Vương di níu chặt ống quần cảnh sát:

“Cảnh sát, xin nhất định phải đòi lại công bằng cho con tôi.”

Cuối cùng, cả nhóm hùng hổ kéo nhau về phòng giám sát.

Nói thật, trong lòng tôi vẫn hơi lo, vì tối hôm đó chính tôi là người chủ hẹn Trương Chiêu Đệ ra ngoài.

Nhỡ đâu cảnh sát thấy thật, tôi biết giải thích sao đây?

Tôi thấp thỏm đi cùng họ tới phòng giám sát.

Trong màn hình, Vương di cầm bao tải nấp trong bóng tối.

Đến khi bà ta chuẩn bị ra tay, màn hình bỗng tối đen, chẳng còn thấy gì nữa.

Khi màn hình trở lại bình thường, Vương di đã nhét Trương Chiêu Đệ vào bao tải, vừa ngân nga hát vừa đi thẳng xuống tầng hầm.

Cảnh sát chỉ vào người trong đoạn ghi hình:

“Bà còn gì để giải thích nữa không?”

“Không đúng, không đúng, camera bị trục trặc. Chuyện không phải như .

Sao các người không điều tra lại cho rõ?”

Chú cảnh sát bất lực ôm đầu:

“Chị năm nay bao nhiêu tuổi? Nó bao nhiêu tuổi?

Huống hồ, nếu chỉ vì mấy câu mà chị thật sự đi bắt cóc con ruột, thì chúng tôi có lý do nghi ngờ chị có vấn đề về tinh thần.”

Giờ đây, Vương di có miệng cũng khó mà biện minh, trong mắt tất cả mọi người, bà ta chính là kẻ đã con ruột của mình.

Nhưng sự thật vốn dĩ là như .

“Đi theo chúng tôi một chuyến.”

Bà ta vẫn không chịu bỏ cuộc, nhân lúc mọi người không để ý, bế tôi giơ lên cao:

“Tại sao con tôi chết, còn nó lại có thể sống yên ổn trên đời này?

Mày chết con tao, mày phải đền mạng cho nó!”

Nói xong, bà ta định ném tôi xuống đất thật mạnh.

Đúng lúc nguy cấp, cả lao tới, lấy thân mình đỡ trọn.

“Em không sao chứ?”

Các lập tức vây quanh tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôi chỉ tay về phía cả vẫn còn nằm trên đất:

“Hay các hỏi ấy thì hơn?”

Ngay sau đó, Vương di bị cảnh sát khống chế.

Nghĩ đến việc chính tay mình chết con , lại nhớ tới những đòn roi trước đây dành cho ta, gương mặt bà ta giờ chẳng còn chút sức sống hay mưu toan nào nữa.

Bà ta đưa hai tay ra, ánh mắt trống rỗng.

________________

Sau khi họ rời đi, mẹ gọi tôi vào thư phòng.

tôi nghiêm túc:

“Chuyện này có liên quan đến con không?”

Ban đầu tôi định lảng tránh, chuyện camera khiến tôi hiểu, không thể đơn giản thoát tội.

Tôi hỏi ngược lại:

“Mẹ, đoạn camera đó là mẹ phải không?”

Bà gật đầu:

“Vừa xảy ra chuyện, mẹ đã bảo quản gia trích xuất toàn bộ camera thời gian qua.

Không ngờ trong khoảng thời gian đó, luôn có bóng dáng của con.”

Giọng mẹ thoáng chút thất vọng, bà không thể tin con mình lại có tâm tư độc ác đến thế.

Tôi tiến lên, thẳng vào mắt bà:

“Mẹ, mẹ có tin vào chuyện trọng sinh không?”

Bà sững người một lúc, rồi ôm tôi vào lòng:

“Mẹ tin.”

Mắt tôi lập tức cay xè:

“Mẹ, mẹ vẫn con chứ?”

Người mẹ luôn kiên cường của tôi mà lại bật khóc:

“Mẹ con, mãi mãi con.”

Tôi rúc trong vòng tay bà, vô tư tận hưởng mãnh liệt đó.

Kiếp trước, tôi không thể ngăn bảo mẫu tráo đổi chúng tôi, chỉ biết trơ mắt mọi thứ thuộc về mình bị cướp đi.

Kiếp này, tôi đã có khả năng thay đổi tất cả, để có thể ở bên mẹ mãi mãi.

Dù có phải mang tiếng xấu, thì đã sao?

Chỉ cần tôi sống thoải mái là !

【Hết】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...