Báo Ứng Của Lời [...] – Chương 5

5

Ngày hôm sau khi xuống máy bay, Tống Thính Linh đã sớm đến đón tôi.

Tôi em ấy đứng đó vui mừng thu hút sự ý của tôi, một bé chưa đến mét sáu, trên mặt còn mang nét bầu bĩnh của trẻ con, lúc này bụng em ấy hơi nhô lên, trông giống như một cái bụng béo nhỏ.

Lần gặp nhau trước đó là năm tháng trước, khi Tống Thính Linh vừa mới mang thai, còn tôi vì phải ở bên Dương Thanh Thanh, nên một tháng trước khi khai giảng đã trở về.

Lúc đó Tống Thính Linh rất mong tôi ở lại bên em ấy, tôi chỉ nghĩ sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội để ở bên em ấy nên không hề do dự mà rời đi.

Lúc đó em ấy chắc hẳn đã rất thất vọng…

Tôi bước về phía em ấy với tốc độ ngày càng nhanh, mong muốn ôm chầm lấy em ấy ngay lập tức.

Cho đến khi rõ người đứng sau lưng Tống Thính Linh, tôi suýt nữa nghiêng ngả, trong ánh mắt không giấu sự hoảng loạn.

Trán tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, hàm răng nghiến chặt, gắt gao Dương Thanh Thanh, trái tim treo lơ lửng.

Tôi thậm chí không để ý đến ánh mắt của mình, cho đến khi Tống Thính Linh đẩy tôi một cái, nhíu mày: “Anh sao mà hung dữ thế?”

Dương Thanh Thanh với vẻ mặt ngây thơ vô tội, giỏi nhất là giả vờ không ai: “Ồ, có lẽ trước khi đến đã chọc trai chị tức giận, bây giờ ấy không muốn thấy em rồi.”

Cánh tay dưới áo run rẩy, lòng tôi không yên, ngay cả giả vờ cũng không : “Sao lại ở đây?”

Dương Thanh Thanh nghiêng đầu: “Sao , em ở đây không vui sao?”

Tôi hoàn toàn để sự ghét bỏ hiện rõ trên mặt, cố ý che chắn Tống Thính Lính ra sau lưng: “Đúng, không hoan nghênh .”

Dương Thanh Thanh Tống Thính Linh với vẻ tủi thân, trong mắt dường như có ánh lệ long lanh.

Tống Thính Linh chống nạnh, ngón tay chỉ vào tôi: “Anh , trước đây em đi tìm đều là Thanh Thanh dẫn em đi, sao bây giờ lại hung dữ như chứ?”

Tầm mắt của tôi và Dương Thanh Thanh giao nhau trong không trung, trong lòng chúng tôi biết rõ lúc Tống Thính Linh Dương Thanh Thanh dẫn tới tìm tôi, chúng tôi đã âm thầm hẹn gặp nhau vào buổi tối, sau đó ở phòng bên cạnh khách sạn của em ấy, tận hưởng cảm giác kích thích của việc vụng trộm.

Mà bây giờ Tống Thính Linh không biết tôi đã phản bội em ấy, cũng không biết bé mà em ấy đang bảo vệ bên cạnh, đã từng hết lần này đến lần khác khinh miệt em ấy, ngay cả bây giờ, ta cũng không buông tha cho chúng tôi!

Dương Thanh Thanh thản nhiên nhún vai: “Được rồi, em còn phải nhanh chóng về nhà, không ở đây phiền hai người nữa.”

Nói rồi, ánh mắt ta dừng lại trên người Tống Thính Linh: “Có thời gian em sẽ đến chơi với chị nhé.”

Cô ta vẫy tay chào tạm biệt Tống Thính Linh, rồi tôi một cái, ánh mắt đầy thách thức.

Tay tôi nắm chặt thành nắm , m.á.u trong người dần lạnh đi.

Tôi biết đó là sự sợ hãi, tôi sợ ta sẽ bẩn mảnh đất cuối cùng của tôi, như , người duy nhất trên thế giới này quan tâm đến tôi cũng sẽ rời xa tôi.

Cho đến khi Dương Thanh Thanh đi khuất, tôi mới dần dần bình tĩnh lại từ trong tâm cực kỳ tức giận.

Tống Thính Linh cũng nguôi giận, giọng mềm mỏng, kéo tay tôi giải thích: “Nhà Thanh Thanh cũng ở Thanh Nham, em ấy xuống máy bay cờ thấy em nên chào hỏi một tiếng, mà lại hung dữ như , em ấy buồn lắm đấy.”

Tôi quay đầu lại: “Sau này đừng qua lại với ta, ta không phải người tốt.”

“Ơ.” Tống Thính Linh nhíu mày: “Nhưng em thấy em ấy rất tốt, trước đây em ấy đã săn sóc em mà.”

Tôi dùng ngón tay đẩy nhẹ trán em ấy: “Em ai cũng thấy là người tốt.”

Tống Thính Linh hơi ngẩng đầu tôi , nụ chưa kịp lan rộng đã cứng lại trên mặt.

Tôi từng chút một ngã xuống trước mặt em ấy, giữ lại chút ý thức cuối cùng, từ chối cầu đưa tôi đi bệnh viện của em ấy.

Tống Thính Linh lo lắng đến mức suýt khóc, ý thức cuối cùng của tôi là thấy em ấy đang gọi người đến giúp.

Tôi đã nghĩ gì trong khoảnh khắc đó?

Nếu em ấy đưa tôi đến bệnh viện và biết trạng của tôi, tôi phải giải thích thế nào đây?

Một người đơn thuần như em ấy, tôi dối chắc chắn em ấy cũng sẽ tin…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...