Báo Ứng Của Lời [...] – Chương 8

8

Chẳng biết từ khi nào, tôi đã nằm viện một tháng, bụng của Tống Thính Linh lại lớn hơn, bé con của chúng tôi thật nghịch ngợm, luôn chuyển mỗi khi chúng tôi không để ý để thu hút sự ý của chúng tôi. Tôi bụng Tống Thính Linh, lo sợ bé con sẽ rách bụng của em ấy.

Mỗi lần bác sĩ đến thăm tôi, đều tốt bụng nhắc nhở Tống Thính Linh dạo gần đây không nên để cảm d.a.o quá nhiều, Tống Thính Linh là người dễ đồng cảm nhất, đôi khi tôi đau quá, em ấy còn khóc dữ hơn tôi.

Bác sĩ bệnh của tôi đã chuyển biến xấu, là bệnh lao, rất nghiêm trọng, thật sự sẽ chết.

Mỗi ngày tôi ho đến mức như muốn ho cả phổi ra ngoài, Tống Thính Linh thấy, vừa khóc vừa chăm sóc tôi, em ấy mang bụng to, lòng xót xa, bản thân tôi cũng khổ sở vô cùng.

Haiz,

Tống Thính Linh thật sự không rời bỏ tôi, dù tôi đã như thế này, mà em ấy cũng cũng chưa từng rời xa tôi nửa bước.

Cả đời này không cưới em ấy, thật sự rất đáng tiếc.

Thật muốn sống thêm chút thời gian nữa,

Ông trời ơi,

Xin hãy thương xót tôi,

Cho tôi thấy bé con lớn lên trông như thế nào.

Tôi muốn thấy, người thân duy nhất của tôi...

Tôi nghĩ, Tống Thính Linh đã đỡ tôi nằm xuống.

Tôi vừa định chuyện với em ấy, thì thấy em ấy điện thoại rồi vội vã chạy ra ngoài.

Tôi em ấy chạy gấp gáp, muốn gọi lại không kịp, chẳng bao lâu sau đã không còn thấy bóng dáng của em ấy.

Ban đầu tôi không nghĩ gì, chỉ nằm trên giường lẳng lặng chờ em ấy quay lại.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi, Tống Thính Linh vẫn không trở lại.

Tôi cũng không biết mình sao, suy nghĩ trong đầu sinh sôi nảy nở, tôi tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng, như muốn nổ tung đầu.

Có phải em ấy đang hẹn hò với người khác không?

Có phải em ấy không cần tôi nữa?

Có phải em ấy muốn đợi tôi c.h.ế.t rồi sẽ ở bên người khác không?

Rốt cuộc em ấy vội vàng đi gặp ai!

Càng nghĩ tôi càng kích , tay nắm chăn co quắp, gần như không thở nổi.

Cho đến khi cửa mở ra, mắt tôi đỏ ngầu, cổ họng đau rát.

Tôi ngẩng đầu lên, vì nước mắt che khuất tầm tôi chỉ có thể thấy bóng dáng mờ ảo, tôi ném gối về phía trước, chớp mắt mạnh, lúc đó mới rõ người bước vào là ai.

Dương Thanh Thanh vốn định bước vào, bước chân khựng lại, cái gối không lệch chút nào rơi trước mặt ta, ta thoáng qua một cái, khẩy: “Đánh người mà cũng không trúng?”

Tay tôi run rẩy, lửa giận trong lòng càng lúc càng mãnh liệt: “Cô đến gì?!”

Dương Thanh Thanh nghiêng đầu tỏ vẻ uất ức: “Tôi ở bệnh viện không phải rất bình thường sao?”

Cô ta , tôi mới để ý ta cũng mặc áo bệnh nhân.

Dương Thanh Thanh xong, liền đi qua ngồi bên cạnh tôi, quanh một lượt rồi ý đến quả táo chưa gọt xong.

Dương Thanh Thanh không biết nghĩ gì, có vẻ rất vui, ta cầm lấy d.a.o gọt trái cây trên bàn, hào hứng gọt tiếp phần chưa gọt xong của Tống Thính Linh.

Tôi không kiên nhẫn giật lấy quả táo, ta thêm một giây cũng thấy ghê tởm: “Nhân lúc Tống Thính Linh chưa về, cút ngay.”

Quả táo trong tay bị cướp đi, bàn tay trống rỗng của ta bất đắc dĩ nắm chặt, tôi bằng ánh mắt đầy chế nhạo: “Nếu tôi chị ấy sẽ không về thì sao?”

Tôi sững người, trái tim như bị ta nắm chặt, trạng của tôi hoàn toàn bị ta nắm thóp: “Có ý gì?”

“Có ý gì?” Dương Thanh Thanh bộ tịch lặp lại: “Nghe không hiểu phải không? Để tôi lại lần nữa, chị ấy sẽ không về nữa, hai người kết thúc rồi.”

Đầu tôi nổ vang một tiếng, nắm đ.ấ.m siết chặt đến kêu răng rắc.

Không thể kiềm chế nữa,

Đã không thể kiểm soát bản thân nữa rồi.

Những gì ta , là điều tôi sợ nhất, không thể đối mặt nhất, sao tôi có thể chịu người thân duy nhất trên thế giới này rời đi, không thể, tuyệt đối không thể!

Tôi thở gấp, xoay người rút kim truyền dịch, m.á.u chảy ồ ạt ra ngoài, tôi hung hăng ấn chặt, loạng choạng chạy ra cửa, miệng lẩm bẩm: “Tôi phải tìm Tống Thính Linh, tôi phải đi tìm em ấy, tôi phải tìm em ấy về!”

Dương Thanh Thanh đưa chân ra, tôi đang không để ý, nên dễ dàng ngã xuống đất, mũi đập mạnh xuống, m.á.u mũi chảy ra, tôi ngồi trên đất, mãi không đứng lên .

Dương Thanh Thanh khoanh tay tôi, ý trong đáy mắt càng sâu: “Bây giờ dáng vẻ thế này, ngoài việc gánh nặng cho Tống Thính Linh và đứa con bé bỏng của ra, thì còn có tác dụng gì nữa? Ồ, không đúng, dù không bệnh cũng chẳng có ích gì, sống chỉ biết ngoại , c.h.ế.t đi mới có thể an phận một chút —”

Tôi cắn chặt môi dưới, đồng tử co lại: “Dương Thanh Thanh!”

Dương Thanh Thanh không tôi, chỉ đột ngột ngẩng đầu ra cửa, rồi liếc mắt, bảo tôi theo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...