01
Kiếp trước, tôi bị "trà xanh" thảm.
Vốn dĩ, tôi là con duy nhất của bố mẹ, một tiểu thư đích thực. Nhưng Tống Hàm Hi, đứa trẻ mồ côi bố mẹ, nhờ đóng vai ngây thơ đáng thương mà thành công khiến bố mẹ tôi lòng, đưa vào nhà.
Diễn xuất vụng về, dễ dàng bị thấu ấy, mà lại cho những người xung quanh tôi xoay quanh ta như chong chóng.
Đến nỗi, ngày tôi qua đời vì tai nạn xe hơi, cả gia đình lẫn trai đều không màng đến thi thể tôi, mà dùng tiền của tôi tổ chức một lễ trưởng thành hoành tráng cho ta.
Tôi hận đến mức suýt nữa tan biến cả linh hồn.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy Tống Hàm Hi xách một chiếc túi cũ kỹ, rón rén đứng trước cửa.
Cảnh tượng này thật quen thuộc. Đó là ngày đầu tiên Tống Hàm Hi nhận nuôi.
Quả nhiên, ta lặp lại đúng câu kiếp trước đã từng : "Chú, dì... Con... Con thực sự có thể vào đây sao? Con chưa bao giờ đến một nơi tốt như ."
Bố ta từng là thân của bố tôi, dù đã nhiều năm không gặp lại, quan hệ khi xưa rất sâu đậm.
Thấy con thân trở thành trẻ mồ côi, lại trông đáng thương như , bố tôi không kìm mà quyết định nhận nuôi.
"Tất nhiên là rồi, sau này đây sẽ là nhà của con!"
Cô ta cẩn thận thay giày, ngồi xuống bên cạnh tôi, diễn tròn vai một người nhỏ bé khiêm nhường.
"Đây là chị Kiều Kiều đúng không ạ? Quả nhiên giống như dì , xinh đẹp như một nàng công chúa !"
Tôi không giống như kiếp trước, lên tiếng an ủi ta, rằng sau này tôi có gì ta cũng sẽ có. Quả nhiên, ánh mắt ta lập tức tối sầm.
"Nhưng nhà con nghèo quá, chưa bao giờ mặc những chiếc váy đẹp như thế này, cũng chưa từng có những dây buộc tóc xinh như ."
Lại là chiêu cũ của kiếp trước. Bố mẹ tôi vẫn như , lòng thương người tràn lan.
"Kiều Kiều, con tặng cho con bé vài chiếc váy đẹp đi. Dù sao bố mẹ cũng mua cho con nhiều thế rồi. Dây buộc tóc cũng nữa."
Kiếp trước, tôi thấy ta đáng thương, lúc đầu chưa biết đó chỉ là mánh khóe, nên thực lòng bảo vệ, chăm sóc ta, cái gì cho đều cố gắng cho.
Nhưng kiếp này, tôi sẽ không ngu ngốc như nữa.
Tôi không ngần ngại mà đáp trả ngay: "Cô ta không có váy đẹp thì liên quan gì đến con? Cô ta đâu phải kẻ ăn xin, váy cũng phải để con bố thí à?"
Bố mẹ tôi sững sờ, không hiểu sao đứa con vốn "ngoan ngoãn, hiểu chuyện" như tôi lại bỗng dưng "ngang bướng" như .
Ánh mắt Tống Hàm Hi thoáng qua tia sáng lấp lánh.
"Con... Con cũng không cần váy đâu, con mặc gì cũng , có một mái nhà đã là quá tốt rồi. Chỉ mong chị đừng ghét con, cho con một chỗ để ngủ là ."
Tôi liếc ta từ đầu đến chân, không hề nương tay: "Tôi ghét bao giờ? Tôi càng chưa từng không cho ở trong nhà này.”
"Sao, là muốn khiến bố mẹ tôi hiểu lầm tôi à? Hay muốn tỏ ra đáng thương để đổi lấy sự đồng cảm của họ?”
"Cô thâm hiểm thế cơ à?"
Cô ta há hốc miệng, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ chột dạ khi bị vạch trần. Nhưng rất nhanh, ta đã lấy lại bình tĩnh, cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương: "Xin lỗi, con không có ý đó, chị đừng hiểu lầm."
Không khí trở nên ngượng ngập, bố mẹ tôi vội vàng lên tiếng xoa dịu.
"Đúng rồi, Kiều Kiều, con đa nghi quá, sao con bé có thể có ý đó chứ?"
"Thôi nào, Hàm Hi mới tới, để con bé đi nghỉ ngơi trước đi."
02
Thái độ của bố mẹ, tôi đã dự liệu trước.
Họ sống cả đời, cứ như bị mù mắt, chẳng rõ lòng người, chỉ dựa vào cảm giác của mình để hành .
Nhưng tôi không quan tâm, kiếp trước, tôi đã tổn thương đủ rồi.
Bố mẹ dẫn Tống Hàm Hi vào phòng ta, khi đi ngang qua cửa phòng tôi, mắt ta sáng rực lên.
"Wow, đây chắc chắn là phòng của chị rồi! Thật lớn, còn lớn hơn cả phòng khách nhà em! Chị đúng là hạnh phúc quá, không như em, lúc nào cũng phải chen chúc với mẹ trong một phòng."
Mẹ tôi nghe , mắt đã bắt đầu đỏ hoe, quay lại tôi: "Kiều Kiều, hay là... con nhường phòng của mình cho con bé đi? Dù sao thì con bé—"
Tôi đứng dậy, cắt ngang lời bà: "Dù sao thì cái gì? Dù sao nó là con của bố mẹ à? Dù sao là con khiến nó từ nhỏ phải chen chúc với mẹ nó à? Dù sao nhà nó nghèo là do con ăn trộm tiền nhà nó à?"
Mẹ tôi nghẹn lời tại chỗ, Tống Hàm Hi cũng ngây người trong giây lát.
Tôi bước thẳng vào phòng mình trước mặt họ, nhướng mày : "Bố mẹ muốn nhận nuôi nó, đó là chuyện của bố mẹ, đừng ảnh hưởng đến con! Đồ của con chính là của con, tuyệt đối không nhường cho bất kỳ ai."
Nói xong, tôi đóng cửa lại, chặn đứng mọi âm thanh từ bên ngoài.
Không phải tôi kiêu ngạo hay ngang ngược, mà tôi có đủ lý do để . Trước đây, nhà tôi cũng nghèo khổ túng thiếu, tôi cũng từng phải chen chúc với mẹ trong một căn phòng nhỏ.
Nhưng tôi luôn nỗ lực, chăm chỉ học hành, đến năm cấp hai đã giành học bổng mười vạn tệ.
Thêm vào đó, tôi có chút tài năng trong đầu tư, chưa từng thất bại lần nào. Vì , tôi đã quyết định táo bạo.
Số tiền đó, tôi không với gia đình, mà lấy để đầu tư.
Khoảng hai ba năm sau, nhờ liên tục vận hành, cuối cùng tôi đã biến nó thành bốn mươi vạn tệ. Tôi giữ lại mười vạn vốn, còn lại đưa cho bố mẹ để mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.
Đúng lúc đó, giá nhà đất tăng vọt. Căn nhà vị trí đẹp ấy sau khi bán đi đã giúp bố mẹ mua căn khác ở chỗ mới.
Mỗi lần đều chọn vị trí mua thấp bán cao, nhà tôi từ đó tích lũy không ít tài sản. Có thể , nhà tôi có ngày hôm nay, công lao của tôi không hề nhỏ.
Bây giờ họ muốn lấy sự thoải mái của tôi để bù đắp cho lòng thương dành cho Tống Hàm Hi.
Chuyện này, tôi không bao giờ chấp nhận.
04
Trong bữa cơm, Tống Hàm Hi lại tiếp tục diễn trò.
"Wow, cá này trông ngon quá, trước đây em chưa từng ăn món cá nào ngon thế này!”
"Những thứ chị thích thật sự khác biệt, trước đây em chỉ ăn tép khô vào dịp Tết thôi! Thật sự không quen.”
"Nhưng mà chị vốn sinh ra đã là công chúa, tất nhiên khác em rồi."
Tôi khẽ hừ một tiếng, đẩy bát cơm trước mặt ta ra xa.
"Chưa từng ăn cá ngon thế này à? Vậy thì tranh thủ mà ăn nhiều vào, vì mấy ngày ăn uống không mất tiền này sẽ chẳng kéo dài đâu.”
"Nếu ăn không quen thì đừng ăn nữa, vừa ăn nhiều vừa lắm lời, không phải là rẻ mạt à?”
"Còn việc tôi có phải là công chúa hay không, tôi không biết, chắc chắn không phải. Công chúa nhà ai lại giống như quả chanh thành tinh, cả người toàn mùi chua chát ?"
Tống Hàm Hi uất ức rơi nước mắt, cắn môi bố mẹ tôi.
Bố mẹ tôi hắng giọng: "Kiều Kiều, con như thì quá đáng rồi."
Tôi lạnh: "Con không tin là bố mẹ không nhận ra, ta bộ tịch y như con công xòe đuôi, mà bố mẹ lại cứ chạy theo nhặt lông."
Bố mẹ tôi tức nghẹn lời. "Giang Kiều Kiều! Con vào phòng mà đóng cửa suy nghĩ lại!"
Đóng cửa suy nghĩ? Tôi nghe tai này lọt tai kia, tiếp tục ăn cơm.
"Con chẳng gì sai, suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ?”
"Nếu ta còn tiếp tục kiểu ẩn ý mỉa mai, con sẽ nhốt ta vào phòng chứa đồ để suy nghĩ!"
Có lẽ giọng điệu của tôi không tốt, cả ba người còn lại trên bàn đều im bặt, không ai gì thêm.
Sau bữa cơm, về đến phòng, tôi lấy điện thoại ra xem thị trường chứng khoán gần đây. Một loạt ánh đỏ sáng rực tôi vui vẻ hẳn lên.
Đột nhiên, tôi nhớ ra, kiếp trước vào thời điểm này là kỳ thi tháng lần thứ hai của năm lớp 12.
Tôi gọi cho thân: "Doanh Doanh, mình qua nhà cậu đọc sách, bài một lát không?"
Bố mẹ ấy thường không ở nhà, chúng tôi hay qua nhà ấy để học. Nhà tôi thì đang bừa bộn, không thể lơ là việc học .
"Được chứ!" Cô ấy hí hửng: "Cậu gọi đúng lúc lắm!"
Khi tôi đến nhà ấy, mới hiểu thế nào là "đúng lúc." Họ đang tổ chức một buổi gặp mặt, có khá nhiều học trong phòng khách.
Tất nhiên, Lâm Mặc cũng ở đó.
Chính người trai ngu ngốc của tôi kiếp trước, giống y hệt bố mẹ tôi, bị Tống Hàm Hi lừa cho quay mòng mòng.
Thấy tôi, ta liền chạy đến ân cần hỏi han: "Lúc nãy gọi mà em không bắt máy, trên đường đến đây có nóng không? Anh mua nước cho em này."
Anh ta đưa chai nước cho tôi, tôi lạnh lùng gạt tay ra.
Anh ta ngẩn người tôi, mãi đến khi tôi vào phòng bài, ta vẫn ngồi ngoài phòng khách, thất thần vào khoảng không.
Trình Doanh Doanh chạy vào phòng, mặt đầy vẻ hóng chuyện: "Cậu với Lâm Mặc sao ? Sao cậu lại không thèm để ý đến ấy?”
"Đại thiếu gia đẹp trai của chúng ta lại gì khiến tiểu thư nhà cậu giận à?"
Làm gì khiến tôi giận? Nhiều lắm, nhiều đến không đếm xuể.
Anh ta đem quyển sổ ghi chép tôi vất vả cả năm tặng cho Tống Hàm Hi, ta bỏ tôi lại vào ngày lễ nhân để mang ô cho Tống Hàm Hi, ta lấy tiền tôi đưa mua quà cho Tống Hàm Hi, và vào ngày tôi qua đời, ta còn đến tổ chức sinh nhật cho ta…
Đếm không xuể, thật sự không đếm xuể.
Kiếp này, tôi chỉ muốn cắt đứt mọi quan hệ với ta.
Trình Doanh Doanh vẫn chưa chịu buông tha, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cô ấy ra mở cửa.
Vài giây sau, bên ngoài trở nên im ắng, một giọng giả vờ yếu ớt vọng vào tai tôi: "Xin hỏi, chị của em, Kiều Kiều, có ở đây không?"
Bạn thấy sao?