Báo Ứng Của Trà [...] – Chương 4

10

Kỳ thi tốt nghiệp sắp đến, tôi đã mua một căn hộ nhỏ mới hoàn thiện nội thất.

Trong khoảng thời gian đó, bố mẹ thường xuyên gọi điện đòi tiền, tôi không để ý đến họ.

Trước kỳ thi đại học, trường cho chúng tôi nghỉ hai ngày để chuẩn bị. Trình Doanh Doanh và các khác vây quanh bàn tôi, hào hứng bàn luận về kế hoạch sau khi kỳ thi kết thúc.

"Tất nhiên là đi Giang Thành rồi! Dù thời tiết nóng ở đó có biển, có thể ngắm biển, hít thở gió biển, thật tuyệt!”

"Vả lại, vé máy bay đang giảm giá, tiết kiệm không ít tiền."

Tôi cố ý lớn tiếng, đảm bảo Tống Hàm Hi có thể nghe thấy.

Quả nhiên, như thường lệ, ta lại thở dài đầy ấm ức: "Chị đúng là hạnh phúc quá, không giống em, kỳ nghỉ hè chỉ có thể đi thêm. Em chưa bao giờ đến những nơi đẹp đẽ như …"

Điều khiến tôi bất ngờ là lần này Lâm Mặc không phiền tôi. Anh ta chỉ nghiến răng, buông lời hùng hồn: "Đừng buồn, có thời gian sẽ đưa em đi!"

Tôi cảm thấy thật mãn nguyện.

Cuối cùng, đến giờ này, Lâm Mặc cũng hiểu rằng muốn "bảo vệ" người phụ nữ mà ta thương, thì phải dựa vào đôi tay chăm chỉ của chính mình!

Mắt Tống Hàm Hi sáng như sao: "Anh không chỉ hứa tổ chức tiệc sinh nhật cho em, mà còn muốn đưa em đi chơi biển nữa. Anh Mặc, thật tuyệt vời…"

Lâm Mặc trầm tư một lúc, có lẽ nghĩ đến thực tế tài chính của mình, liền tỏ ra ỉu xìu.

Tống Hàm Hi sợ mình "ép quá," vội vàng : "Anh Mặc, sẽ không nuốt lời đấy chứ?"

Lâm Mặc cắn răng, miễn cưỡng đáp: "Anh sẽ nghĩ cách."

Tôi đứng dậy, vươn vai: "Doanh Doanh, thu dọn đồ thôi, có lẽ sau này sẽ không quay lại lớp học nữa.”

"Nhớ kiểm tra kỹ đồ đạc nhé, nghe thầy bảo, mấy ngày tới hệ thống camera sẽ tắt, quên cái gì là mất luôn đấy."

Mọi người kiểm tra lại đồ, rồi cùng rời khỏi lớp.

Tôi cố để lại chiếc ví của mình. Trong đó ngoài vài tờ tiền lẻ, chỉ có một chiếc thẻ ngân hàng tôi đã lấy lại từ Lâm Mặc trước đây, mật khẩu vẫn chưa thay đổi.

Kỳ thi đại học kết thúc, ngoài cổng trường, Tống Hàm Hi vui mừng khôn xiết, ôm chặt lấy Lâm Mặc: "Anh thật tuyệt!"

Lâm Mặc thấy tôi, ánh mắt vô thức lảng tránh. Tôi giữ vẻ mặt lạnh lùng, bước qua họ, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cá đã cắn câu.

11

Lâm Mặc bị cảnh sát đưa đến đồn, bố mẹ ta cũng vội vàng đi theo. Nhìn thấy tôi, ta xấu hổ cúi đầu, không dám đối diện.

Cảnh sát cho biết, họ đã tìm thấy ví của tôi tại nhà ta. Trên điện thoại còn lưu lại lịch sử chi tiêu: mua vé máy bay, đặt khách sạn, và vé tham quan.

Trong vài ngày ngắn ngủi, ta còn mua cho mình không ít quần áo hàng hiệu. Lâm Mặc đúng là kiểu " thánh," có tiền thì không quên đặt may vài chiếc váy đắt tiền, xinh xắn cho Tống Hàm Hi.

"Camera giám sát của trường cũng ghi lại cảnh ta trộm đồ. Cô quyết định khởi kiện hay muốn giải quyết riêng?"

Quả nhiên, Lâm Mặc khó khăn lắm mới tìm chút "ưu thế" và "tự tôn" yếu ớt trước mặt Tống Hàm Hi, sao dám thú nhận mình túng thiếu.

Thế là ta nhắm vào ví tiền của tôi, tin tưởng tuyệt đối vào chuyện "camera bị tắt." Có lẽ ta cũng rất rõ tính cách của tôi. Trước đây, tôi vốn khá bất cẩn, mất ví không phải lần một lần hai.

Vậy nên, ôm lấy tâm lý may mắn, ta tự đưa mình vào con đường không lối thoát.

Giờ đây, ta tôi với ánh mắt van nài: "Kiều Kiều, chỉ là nhất thời hồ đồ. Chúng ta giải quyết riêng không? Tiền của em, sẽ trả hết!"

Tôi lạnh: "Anh lấy gì trả cho tôi? Thẻ ngân hàng còn hơn 20 vạn, giờ chỉ còn chưa tới 9 vạn."

Mắt ta đỏ hoe, ấm ức : "Cùng lắm, sẽ hủy hết vé máy bay, không đi du lịch nữa!"

Sau một hồi thao tác điên cuồng, kết quả là: tổng số tiền hoàn trả chưa tới 1 vạn.

Vé máy bay giảm giá không thể hoàn, quần áo hàng hiệu đã cắt hết mác, ta loay hoay cả buổi trời, chỉ có thể hoàn lại một ít tiền vé tham quan và phí khách sạn.

Cuối cùng, ta ném điện thoại xuống, cúi đầu khóc: "Cho chút thời gian, nhất định sẽ trả lại hết cho em! Nể bao nhiêu năm chúng ta bên nhau, tha cho lần này không?"

Nghe mà thấy buồn nôn.

"Anh nợ tôi đâu chỉ mấy chục vạn này, cả đời cũng không trả nổi.”

"Còn những gì gọi là cảm đó, chính là nỗi nhục nhã lớn nhất trong nửa đời trước của tôi. Tôi đã thế nào mà mù mắt đến mức chọn ?"

Nói xong, tôi quay sang cảnh sát: "Chú cảnh sát, tôi muốn khởi kiện."

Lâm Mặc tuyệt vọng tôi, ánh mắt chỉ còn sự hối hận.

Bố mẹ ta nắm lấy tay tôi, cầu xin: "Cô , xin hãy cho nó một cơ hội. Nó còn nhỏ, nếu phải ngồi tù, cuộc đời nó sẽ hủy hoại mất!”

"Chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho , nhất định mà! Chúng tôi chỉ có mỗi đứa con trai này, mất nó rồi, chúng tôi sống sao nổi!"

Tôi không mềm lòng. Không phải tôi ép ta đi trộm, mà là do lòng hám danh của ta ra.

"Tuy số tiền lớn, ta còn trẻ, cải tạo xong ra ngoài vẫn có thể lại cuộc đời."

Lâm Mặc đã trưởng thành, và với các bằng chứng rõ ràng, tòa tuyên án ta 3 năm tù giam.

Khi bị cảnh sát dẫn đi, toàn thân ta run rẩy không thành hình.

Khi đi ngang qua tôi, ta quỳ phịch xuống đất, khóc lóc van xin: "Kiều Kiều, sai rồi! Cứu với, không muốn ngồi tù!"

Tôi nhẹ nhàng đá ta ra: "Tự tự chịu."

Xoay người, tôi thản nhiên rời đi.

12

Tại tòa án, Lâm Mặc bị tuyên phải bồi thường toàn bộ thiệt cho tôi.

Là một trong những người hưởng lợi từ số tiền trộm cắp, Tống Hàm Hi cũng phải chịu trách nhiệm bồi thường một phần, tổng cộng 34,250 tệ.

Số tiền này không lớn, đủ để khiến ta kiệt quệ. Cô ta tức tối tìm đến căn hộ của tôi, vừa gặp liền lao vào mắng mỏ.

"Sao lại vô lương tâm đến thế? Lâm Mặc trước đây đối xử với tốt thế nào, ấy còn là trai của nữa, nhẫn tâm đẩy ấy vào tù!"

Tôi bật : "Cô còn biết ta là trai của tôi cơ à? Nói to thế, sợ người khác không biết với ta đúng là một đôi tra nam tiện nữ chắc?”

"Cô những lời nghe cao thượng này là muốn tôi nhớ đến cái gọi là cảm lố bịch kia, rồi tha cho hai người à?”

"Đừng mơ nữa, đã không có số công chúa, lại mắc bệnh công chúa."

Cô ta tức giận dậm chân: "Tôi sẽ không trả tiền cho đâu! Còn nữa, tiền tiết kiệm trong nhà, mau trả lại đi, không thì tôi sẽ báo cảnh sát!"

Tôi giả vờ ngạc nhiên ta: "Ồ? Cô dùng tiền mà Lâm Mặc trộm từ tôi, mà còn dám như thể mình đúng lắm ấy nhỉ?"

Cô ta gật đầu đắc ý: "Đúng thế, tiền của không phải cũng là tiền của bố mẹ à? Bây giờ họ đều bị tôi xoay vòng vòng, sau này tiền của họ sẽ thuộc về tôi hết. Tôi dùng trước một chút thì sao nào?”

"Hơn nữa, đó là tiền Lâm Mặc trộm, liên quan gì đến tôi? Tôi đâu có ép ta đi trộm tiền? Tôi không hề!”

"Là do ta ngu ngốc, còn ngốc hơn cả heo, tôi chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, ta đã như chó chạy quanh chân tôi rồi!"

Nhìn dáng vẻ hoàn toàn khác biệt với vẻ giả tạo trước mặt người khác của ta, tôi không hề ngạc nhiên.

Kiếp trước, ta cũng y hệt như .

Không muốn tiếp tục tranh luận, để hạ thấp bản thân mình, tôi đóng cửa lại, chỉ để lại một câu: "Ngày 30 tháng này mà không trả tiền, tôi sẽ cầu tòa án cưỡng chế thi hành."

13

Hôm sau, bố mẹ tôi dẫn theo Tống Hàm Hi, mắt đỏ hoe, tìm đến tận cửa.

"Giang Kiều Kiều, chúng ta nuôi con bao nhiêu năm, cuối cùng con báo đáp bố mẹ như thế này sao?"

Tôi liếc mắt họ: "Tôi đã mắng hay đánh bố mẹ chưa?”

"Chính bố mẹ muốn bị ta lừa, tỉnh táo mà giả vờ ngu ngốc. Sao giờ còn mặt mũi đến trách tôi?"

Mẹ tôi lạnh lùng: "Chỉ là vài vạn tệ thôi mà, có cần phải ép Hàm Hi như thế không?"

Tôi bật , bà: "Sao lại không? Đó vốn là tiền của tôi mà. Hay thế này, mẹ trả thay cho ta đi?"

Trong thời gian tôi không ở nhà, họ phải tự mình lo liệu cuộc sống. Nhưng sau nhiều năm sống sung sướng, số tiền tiết kiệm của họ cũng chẳng còn là bao.

Mặt mẹ tôi đỏ bừng, không lời nào.

Bố tôi dứt khoát dùng danh nghĩa người cha để áp chế tôi: "Con rốt cuộc vẫn là con chúng ta. Tiền của con chẳng phải là tiền của chúng ta sao? Tài sản của con vốn dĩ phải có phần của chúng ta!"

Tôi trầm giọng: "Tôi không đồng ý. Nếu không phục, bố mẹ cứ kiện tôi ra tòa. Nếu thẩm phán xử bố mẹ thắng, tôi không có gì để ."

Bố mẹ nhau, lập tức từ bỏ ý định. Họ biết rõ cơ hội thắng kiện là rất thấp, chính họ cũng hiểu việc đến đây đòi tiền là một hành nực .

Cuối cùng, mẹ tôi nghiến răng : "Thật không hiểu sao tôi lại sinh ra đứa con bất hiếu như . Từ hôm nay, tôi muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với !”

"Trừ khi giao tiền của mình cho tôi quản lý, nếu không, sau này coi như không có bố mẹ nữa!"

Tình thân, tôi từng rất coi trọng. Nhưng tiếc rằng, ở kiếp trước, tôi đã rõ bản chất.

Bố mẹ tôi dường như không giống như những người khác. Họ có thể dễ dàng bị người ngoài che mắt, cũng có thể chẳng quan tâm đến cảm của tôi.

Họ, giống như Lâm Mặc không hề có quan hệ huyết thống, đã dễ dàng đem thi thể tôi đi hỏa táng, để Tống Hàm Hi thay thế vị trí của tôi mà không chút do dự…

Những hình ảnh trong quá khứ ùa về, ánh mắt tôi cũng trở nên lạnh lẽo hoàn toàn.

"Được thôi, sau này tôi không có bố mẹ, bố mẹ cũng không có đứa con này."

Hai người sững sờ hồi lâu, dường như không ngờ tôi lại dễ dàng đồng ý như . Nhưng lời đã ra, không còn đường lui. Cả hai rời đi trong trạng thái thất thần.

Trước khi đi, Tống Hàm Hi đắc ý đến mức như muốn bay lên trời: "Tôi đã rồi, tôi nhất định sẽ trở thành đứa con duy nhất trong gia đình này.”

"Giang Kiều Kiều, ngày khổ của sắp đến rồi!"

Tôi mỉm : "Cố gắng nhé, chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày 30 rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...