Báo Ứng Của Trà [...] – Chương 5

14

Đã không còn là con của Giang Hàn và Tô Lâm, tôi không cần phải mềm lòng nữa.

Tôi liên hệ với công ty giao dịch bất sản và quyết định bán căn biệt thự họ đang ở. Khi dẫn nhân viên đến để bàn giao nhà, Giang Hàn và Tô Lâm nổi giận lôi đình.

"Mày dựa vào đâu mà bán nhà của chúng tao?!"

Tôi thản nhiên đáp: "Chỉ vì căn nhà này đứng tên tôi, lý do này đủ chưa?"

Hai người mở to mắt, chúng tôi ký hợp đồng mà không .

Bên cạnh, Tống Hàm Hi không ngừng kêu gào: "Chú dì, sao dì có thể để ta bán căn nhà này , bán rồi sau này cháu ở đâu?!”

"Đây chẳng phải là nhà của dì sao?!"

Tô Lâm nghiến răng tôi: "Cô cần phải tuyệt đến không?"

Giang Hàn tức giận đến mức đảo mắt liên tục: "Sớm biết thế này, sớm biết thì đã không viết tên mày vào giấy tờ nhà!"

Tôi ký nốt chữ cuối cùng, ngẩng đầu lên họ: "Tiền mua nhà là của tôi, tôi có quyền định đoạt. Bây giờ trời vẫn còn sáng, mau thu dọn đồ đạc và chuyển ra ngoài."

Những ánh mắt căm hận hướng về phía tôi, tôi chẳng bận tâm.

Đến ngày 30, tôi cùng nhân viên tòa án đến để cưỡng chế thực hiện việc bồi thường, và công ty bất sản cũng cử người đến Giang gia.

Lúc đầu, họ vẫn không chịu bồi thường, trước sự cương quyết của nhân viên tòa án và lo sợ phải chịu trách nhiệm hình sự, cuối cùng họ miễn cưỡng trả tiền bồi thường.

Khi nhân viên công ty bất sản đuổi họ ra ngoài, họ chưa kịp thu dọn đồ đạc. Chăn nệm, bát đĩa, nồi niêu bị ném ra đầy đất.

Cuối cùng, họ đứng bên ngoài cánh cửa khóa chặt, không kìm mà bật khóc.

"Con bé này, đúng là quá lạnh lùng!"

"Hồi đó đáng ra phải bóp chết nó từ trong trứng nước!"

Tống Hàm Hi khóc đến mức giọng cũng khàn đi: "Chú dì, sao dì có thể để ta lấy hết mọi thứ như ? Chú dì là bố mẹ ta, ta phải đưa hết tiền cho dì mới đúng chứ!"

Có lẽ đã đến bước đường cùng, Giang Hàn nghiến răng : "Đi, lên tòa kiện nó!"

Vụ kiện này vốn dĩ không có bất kỳ cơ hội thắng nào. Tôi đã trưởng thành, có khả năng tự quản lý tài sản.

Kết quả là, họ chẳng lấy một đồng nào, thậm chí còn phải bồi thường chi phí kiện tụng cho tôi.

Vài vạn tệ lại về tay tôi, Giang Hàn không cam lòng, mắng lớn: "Con ruột còn không bằng một đứa cháu hiếu thảo. Tôi đã tạo nghiệt gì mà gặp phải đứa con thế này chứ!"

Tôi đến chảy nước mắt, mở điện thoại ra, chiếu cho họ xem hai đoạn video.

15

Đoạn video đầu tiên, là cảnh dưới chân biệt thự, Tống Hàm Hi đắc ý và hưng phấn hét lớn với tôi:

"Tao biết rồi, chắc chắn là mày thấy dì nghiêng về phía tao, nên cuống lên đúng không?”

"Haha, tao nhất định sẽ chiếm hoàn toàn của họ, đuổi mày ra đường!"

...

"Thì sao chứ? Tao không phải vẫn con sống đây à? Họ đáng chết, sự tồn tại của họ vốn là để tao sống.”

"Hơn nữa, tao sẽ cướp hết mọi thứ của mày. Đến lúc đó, tao sẽ khiến mày phải quỳ xuống như một con chó để cầu xin tao!"

Đoạn video thứ hai, là tại cửa căn hộ của tôi, Tống Hàm Hi tức giận đến mất kiểm soát: "Đúng thế, tiền của chẳng phải là tiền của bố mẹ sao? Họ bây giờ bị tôi xoay vòng vòng, sau này tiền của họ sẽ thuộc về tôi hết. Tôi dùng trước một chút thì sao nào?”

"Hơn nữa, đó là tiền Lâm Mặc trộm, liên quan gì đến tôi? Tôi đâu có ép ta đi trộm tiền? Tôi không hề!”

"Là do ta ngu ngốc, còn ngốc hơn cả heo, tôi chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, ta đã như chó chạy quanh chân tôi rồi!"

Giọng điệu kéo dài của ta, cộng thêm vẻ mặt tự tin như thể "chỉ có mình là thông minh tuyệt đỉnh," đều ghi lại rõ ràng.

Giang Hàn và Tô Lâm sững sờ Tống Hàm Hi. Tống Hàm Hi trợn to mắt, chỉ vào tôi: "Cô dám quay video?!"

Tôi không để ý đến ta, quay sang Giang Hàn và Tô Lâm: "Hai người cũng chỉ là những con chó trung thành của ta thôi."

Giang Hàn gầm lên một tiếng, tát thẳng vào mặt Tống Hàm Hi: "Sao mày mới nhỏ tuổi đã xấu xa như thế? Hại chết bố mẹ ruột, hám lợi hư vinh, lại còn chia rẽ cảm gia đình của chúng tao!"

Tô Lâm không kìm , cũng giáng thêm một cái tát: "Mày đã hủy hoàn toàn gia đình của tao!"

Tống Hàm Hi bật khóc, lần này là lần "bi tráng" nhất của ta, vừa nhảy dựng lên vừa phát điên.

Giang Hàn trực tiếp túm cổ áo, nhấc bổng ta lên và ném mạnh ra ngoài: "Mày đã chúng tao như thế mà còn dám loạn!"

Tô Lâm lạnh lùng : "Số tiền chúng tao bồi thường thay mày, mày phải trả hết lại cho chúng tao!"

Tống Hàm Hi hét lên, nằm vật xuống đất: "Tôi đâu có ép hai người! Là hai người tự nguyện trả tiền thay tôi mà!"

Cảnh tượng tại hiện trường vô cùng hỗn loạn, tôi đã rời đi từ lâu.

16

Kết quả kỳ thi đại học đã có, tôi như mong muốn đỗ vào một trong những trường đại học hàng đầu ở thủ đô.

Sau đó, tôi cùng Trình Doanh Doanh và các hẹn nhau đi du lịch. Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, chúng tôi tận hưởng một khoảng thời gian thoải mái.

Trong chuyến đi, Trình Doanh Doanh kể cho tôi không ít chuyện.

Ngày hôm đó, sau khi bị đánh, Tống Hàm Hi bị Giang Hàn và Tô Lâm đưa về quê.

Cô ta khóc lóc cầu xin, vừa nước mắt vừa nước mũi, ôm lấy chân Tô Lâm nài nỉ: "Đừng đưa cháu về, cháu nhất định sẽ thay đổi, cháu sẽ thay đổi mà!”

"Nếu bị đưa về, cháu sẽ không có tiền đi học đại học nữa, sẽ bị cậu cháu ép gả để đổi lấy tiền sính lễ!"

Tô Lâm đá ta một phát: "Cút đi, còn dám giả vờ nữa à! Nhà chúng tao không muốn thấy mày nữa!"

Sau đó, ta thực sự bị người cậu như sói như hổ của mình gả cho một người đàn ông hơn 40 tuổi để mẹ kế của ba đứa con, đổi lấy sính lễ 10 vạn tệ.

Nghe đến đây, tôi không nhịn mà thấy buồn .

Tống Hàm Hi đã diễn không biết bao nhiêu màn đáng thương, và Giang Hàn cùng Tô Lâm cũng từng mềm lòng không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần đáng thương nhất của ta lại không đổi chút lòng trắc ẩn nào.

Khi trở về thành phố A, còn ba ngày nữa là đến ngày nhập học, Giang Hàn và Tô Lâm lại tìm đến tôi.

Họ đứng trước cửa, xoa xoa tay đầy ngượng ngùng. Trước ánh mắt lạnh lùng của tôi, Giang Hàn mở lời trước:

"Con à, bố mẹ trước đây bị Tống Hàm Hi lừa, bị mỡ heo che mắt. Con mới là con ruột của bố mẹ, có thể cho chúng ta một cơ hội để bù đắp cho con không?"

Tô Lâm cũng khóc, nắm lấy tay tôi: "Con là máu thịt mẹ mang thai mười tháng sinh ra, mẹ sao nỡ thực sự cắt đứt quan hệ mẹ con với con chứ?"

Nhìn ánh mắt chân thành của họ, trong thoáng chốc, tôi dường như trở về khoảng thời gian trước khi Tống Hàm Hi xuất hiện.

Nhưng ký ức đã mờ nhạt, bức ảnh vàng úa không thể lấy lại sắc màu rực rỡ.

Tôi rút tay mình lại: "Xin lỗi, tôi không quen hai người."

Họ khóc lóc, van xin, liên tục gọi tôi là "con ," mong nhặt lại mối quan hệ từng bị họ chà đạp. Tôi trực tiếp đóng sập cửa lại.

Nửa đêm, tôi ngồi bên cửa sổ, ánh đèn neon rực rỡ của thành phố phồn hoa, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không thể tả.

Tôi lên đại học, bắt đầu một cuộc sống mới.

Đến năm thứ hai, tôi nghe Tống Hàm Hi đã chết ở quê nhà. Cô ta vốn chỉ là một bình thường ở thị trấn nhỏ, lòng tham vọng cao như trời, trèo vào nhà tôi, sống những ngày tháng tốt đẹp.

Nhưng sau khi trở về, không chấp nhận thực tại, ngày nào cũng khóc lóc. Người chồng hơn 40 tuổi cảm thấy xui xẻo, muốn trả ta về nhà mẹ đẻ.

Nhưng số tiền sính lễ đã bị người cậu tiêu sạch từ lâu, nhà chồng không muốn mất cả tiền lẫn người, không trả ta về cũng chẳng đối xử tử tế.

Người đàn ông ấy lại nghiện rượu, mỗi khi không vui liền đánh đập ta. Cô ta không chịu nổi, định bỏ trốn, lại bị gia đình chồng đánh hội đồng.

Sau đó, ta mang thai. Thái độ của nhà chồng có phần tốt hơn, để ngăn ta bỏ trốn, họ nhốt ta trong phòng. Cô ta tìm cách trèo qua cửa sổ để chạy, bất cẩn ngã xuống đất.

Dù chỉ từ tầng ba, vì mang thai tháng cuối, kết cục là một xác hai mạng.

Nghe đến đây, tôi không thấy ta đáng thương.

Cô ta vốn chẳng phải người tốt, nếu không vì sự ích kỷ, có lẽ bố mẹ ta cũng không đến nỗi mất mạng.

Đây chính là báo ứng của ta.

Còn tôi, sống một cuộc đời hướng về ánh mặt trời.

[HẾT]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...