Bắt Một Tên Bá [...] – Chương 1

Tôi bị bắt cóc, lại phát hiện kẻ bắt cóc là một trai đẹp trai đến mức cực phẩm.

“Tôi lần đầu gặp kẻ bắt cóc đẹp trai thế này, hơi kích một chút, có thể trả điện thoại cho tôi không? Tôi muốn đăng một cái status lên vòng bè.”

Anh ta lạnh mặt: “Tự mình lấy.”

Tôi cúi đầu tìm điện thoại xung quanh.

Túi áo, không có.

Túi quần, không có.

Túi trong quần… hình như… cũng không có.

Vành tai ta lập tức nhuộm đỏ, cơ thể khẽ run.

“Đừng sờ loạn…”

1

Tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình bị trói ở ghế sau xe.

Trong gương chiếu hậu, là kẻ bắt cóc đội mũ trùm màu đen.

Tôi cúi người cắn lấy mũ trùm trên đầu ta, thò đầu lên phía trước.

Mất đi “đạo cụ” bắt cóc, ta đạp phanh gấp.

Anh ta liếc tôi một cái, mắt hẹp dài lạnh lùng: “Cô có bệnh à?”

Ôi trời ơi, đang quan tâm tôi kìa.

“Tôi say xe, ngồi sau khó chịu quá, tôi có thể ngồi ghế trước không?”

Vừa tôi vừa chui lên ghế phụ.

Ngồi ngay ngắn, tôi gương mặt đẹp trai ấy mà tim đập loạn.

Đường nét khuôn mặt tuấn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng quyến rũ, vài sợi tóc rối rơi xuống không che đôi mắt đẹp.

“Anh, sao không bắt ai khác mà lại bắt tôi?”

“Anh thật đi, có phải vì tôi xinh không?”

“Anh?”

“Anh, sao không trả lời?”

“Anh ngại à?”

Anh ta cau mày: “Cô lắm mồm quá đấy.”

Xe dừng hẳn, nghiêng người sát lại gần.

Khuôn mặt không một khuyết điểm phóng đại trước mắt, hơi thở nóng rực khiến không khí trở nên mập mờ.

Đầu ngón tay thô ráp của lướt qua cánh tay tôi, để lại một luồng tê dại.

Đôi môi càng lúc càng gần, chỉ chút nữa thôi là chạm .

Anh thật chủ quá.

Má tôi nóng ran: “Anh… có hơi nhanh quá không?”

“Nhưng cũng không sao, dù sao tôi cũng khá mê…”

Gương mặt của ta.

Chưa kịp hết câu, một tiếng “cạch” vang lên.

“Lần sau nhớ thắt dây an toàn.”

“Bị camera ghi lại thì 50 đấy.”

2

Tôi là Lê Vãn, con nhà họ Lê, con cưng của ông trùm giàu nhất vùng.

Tôi còn có một người trai.

Nhà tôi quá giàu, nên từ nhỏ trai tôi hay bị bắt cóc.

Nhưng từ khi lên tổng giám đốc tập đoàn Lê thị, bánh xe số phận xoay chuyển.

Đám bắt cóc không dám vào nữa, quay sang bắt tôi.

Một tháng tôi bị bắt ít nhất mười lần, mỗi lần tiền chuộc ba đến năm triệu.

Tôi chưa kịp sụp đổ thì trai tôi đã phát điên.

Anh vốn nổi tiếng keo kiệt.

Anh bày người giả vờ bắt cóc tôi giữa chỗ đông người để những kẻ khác hết đường ăn.

Nhưng lần này có sự cố.

Chưa kịp đợi xe của “người nhà”, tôi đã bị một bắt cóc đẹp trai xông ra đánh ngất.

Mà công nhận, kẻ này đúng là đẹp trai thật.

Trong tất cả những kẻ từng bắt tôi, ta là người đẹp nhất.

Nếu cho hôn một cái, chắc tôi thành một vui vẻ cả đời.

Anh ta đưa tôi đến một căn biệt thự trên núi.

Tôi ngạc nhiên: “Anh giàu thế này rồi, sao còn đi bắt cóc kiếm sống?”

Anh ta không trả lời, khóa chặt cửa lớn, cởi dây trói cho tôi.

Bỗng xa xa có tiếng truyền đến, ánh mắt ta dịu lại: “Tạng Ngao, về rồi.”

Tạng Ngao???

Tiếng mỗi lúc một gần, như có thứ gì đó chạy tới.

Tôi sợ quá, nhảy lên người ta bám chặt.

Cứu mạng, tôi từng bị chó cắn, sợ chó nhất đời!

Cơ thể cứng đờ, vành tai đỏ lên.

Nhịp tim của cả hai hòa vào nhau rõ rệt.

Giọng ta khàn khàn: “Xuống.”

Tôi vùi mặt vào cổ : “Tôi sợ.”

“Nó không cắn đâu.”

Tôi lấy hết can đảm mở mắt, con chó nội địa nhỏ bằng củ khoai chạy đến, khóe miệng giật giật.

“Cái này mà gọi là Tạng Ngao?”

Nhưng từng bị cắn nên dù con chó chỉ sủa vài tiếng “gâu gâu”, tôi vẫn hơi sợ.

Lại vùi mặt vào cổ ta.

Giọng ta khô khốc: “Sợ thì sợ đi.”

“Nhưng đừng dùng miệng hút cổ tôi.”

Tôi càng ôm chặt, ngang ngược: “Cứ hút đấy.”

“Trừ khi cho tôi hôn một cái.”

3

Sau khi tôi để lại đầy dấu hôn trên cổ ta.

Anh ta không chịu nổi nữa, trói tôi vào ghế.

Sau đó gọi video cho trai tôi.

Hai em tôi nhau trân trân.

“Không phải chứ, sao em lại bị bắt nữa rồi?”

Anh ta mở miệng: “Em đang trong tay tôi, đưa miếng đất ở Tây Giao cho tôi, tôi sẽ thả người.”

Anh trai tôi tức tối: “Không , em tôi không đáng giá thế.”

Tôi: “Ờ, thật ra tôi đúng. Miếng đất đó giá cả trăm triệu, tiềm năng cực lớn, phát triển tốt thì tăng gấp chục lần. Bán tôi cũng không đủ giá ấy đâu.”

Anh ta lạnh giọng: “Không đưa, vĩnh viễn không gặp lại em .”

Nói rồi rút dao kề cổ tôi.

Anh tôi trầm ngâm hồi lâu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Để tôi nghĩ đã.”

Ôi, trai tôi vẫn thương tôi, quá đi mất.

Một lúc sau, điện thoại rung.

Cả tôi và ta tin nhắn rồi im lặng.

Anh trai tôi chuyển 250 nghìn.

Kèm tin nhắn thoại: “Lê Vãn, em và Lục Viễn Chu, tưởng mù chắc?”

“Cổ nó toàn dấu hôn, em bảo bị bắt cóc à?”

4

Thỏa thuận thất bại, tôi bị Lục Viễn Chu trói lên giường.

Tôi ngóng trông hỏi: “Anh, tôi sang phòng ngủ không?”

Đôi môi ấm 37°C của ta phun ra câu lạnh lẽo nhất: “Không.”

Anh đóng cửa: “Ngủ đi.”

“Mai tôi tiện tay xé vé.”

Tôi bỏ ngoài tai câu cuối.

Trời ơi, bảo tôi ngủ ngon kìa.

Bị bắt cóc nhiều lần, tôi rút kinh nghiệm, luôn thủ sẵn dao nhỏ.

Dùng dao cắt dây, tôi mò sang phòng .

Chui vào chăn ta: “Anh ngủ chưa?”

Anh ta: “…”

Tôi bật đèn, quay người đối mặt , mặt chúng tôi chỉ cách nhau chưa đến 10cm.

Một con muỗi đậu lên cổ ta.

Tôi định đập chết, tay lại chạm vào cơ ngực nóng rực của ta.

Mặt tôi nóng bừng, vội rụt tay lại.

“Anh không mặc áo à?”

Hàng mi đen rợp của ta che giấu cảm cuộn trào trong mắt.

Mùi tuyết tùng mát lành quẩn quanh mũi.

Tôi hít sâu một hơi, tủm tỉm: “Anh vừa tắm xong à?”

“Người thơm quá.”

Mặt trắng của ta nhiễm đỏ: “Xuống.”

Tôi giả vờ không nghe, tiếp tục nũng: “Cho tôi hôn một cái rồi tôi đi.”

Anh ta hơi khó hiểu: “Sao nhất quyết ?”

Tôi nhéo đùi, cố ép vài giọt nước mắt: “Anh tôi không cứu tôi đâu.”

“Tôi sắp bị xé vé rồi, chẳng ai biết tôi từng hôn cả.”

“Anh cũng chẳng thiệt.”

Tôi nhào vào lòng ta, giọng nghẹn ngào: “Lục Viễn Chu, tôi không cần tôi nữa.”

Cơ thể cứng rắn, cơ bắp rắn chắc.

Ngón tay tôi vô lướt qua khiến ta khẽ run.

Ngạc nhiên thay, ta không đẩy ra, còn ôm tôi vào lòng.

Thì ra, người tưởng như vô cũng biết mềm lòng.

Tôi ngẩng lên, trán lướt qua môi ta.

Trong mắt ta, sắc đỏ và dục vọng hiện rõ.

Như chợt nhận ra bản thân thất thố, ta vội bật dậy: “Tôi ra ngoài hạ nhiệt.”

Tôi kéo tay ta, không kịp phản ứng, bị kéo ngã đè lên người ta.

Tay kia “vô ” kéo tuột khăn tắm.

Mọi thứ diễn ra bất ngờ.

Cơ thể hai người áp sát, mềm và rắn hòa quyện, hơi thở quấn lấy nhau.

Nhịp thở của ta bắt đầu hỗn loạn.

Tôi tưởng ta sẽ đẩy tôi ra, ai ngờ ta lại hôn lên môi tôi.

Đôi môi mềm mại như nhung trắng, não tôi trống rỗng, tim đập loạn như nai chạy.

Bất ngờ, bên ngoài vang tiếng hét vỡ không khí mập mờ.

“Lê Vãn, đến cứu em đây.”

Tôi chưa kịp phản ứng.

“Rầm” một tiếng, cửa bật mở.

“Đừng sợ, dù tiếc đất Tây Giao, vẫn thương em.”

Cứu mạng, sao lại chọn đúng lúc này tới?

Cứu giỏi đấy, lần sau khỏi cứu cũng .

Anh trai tôi thấy cảnh tượng trước mắt, sững vài giây, vội lấy tay che mắt.

“Em… em và cậu ta…?”

5.

"Nhất định là em hoa mắt rồi."

Anh tôi "rầm" một tiếng, lại đóng cửa cái rầm.

Tôi lập tức nhảy phắt khỏi người Lục Viễn Chu, vội vàng chỉnh lại quần áo.

Hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống.

"Anh, nghe em..."

Anh tôi cắt ngang lời tôi: "Không cần, khỏi , hiểu, hiểu hết rồi."

“Anh xuống lầu chờ em, lát nữa tính sổ sau."

Thật sự muốn khóc chết tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...