Bắt Một Tên Bá [...] – Chương 4

16

Chẳng trách sau khi hồi phục, trong lòng tôi lúc nào cũng cảm thấy trống rỗng.

Giống như đã bỏ lỡ một người vô cùng quan trọng.

Anh trai tôi bất đắc dĩ : “Anh tưởng nhiều năm qua, Lục Viễn Chu đã buông bỏ em rồi.”

“Có ai ngờ hắn lại quay lại một cú bất ngờ như . Em đừng là trước đây thật sự nghĩ hắn bắt cóc em chỉ vì mảnh đất ở Tây Giao đấy nhé?”

Tôi không nhịn tự mình khó chịu: “Anh ta có vì mảnh đất đó hay không tôi không biết, bắt ông cụ nhà ta chắc chắn là vì chuyện đó rồi.”

Anh trai tức đến nỗi vỗ mạnh một cái vào tôi: “Em có thể đừng nhắc tới mấy chuyện xấu của không, không thể điểm tốt của à?”

Tôi “chậc” một tiếng.

Thông tin nhiều quá, đầu óc tôi chưa kịp tiếp nhận.

Tôi hỏi trai: “Nếu bây giờ em và Lục Viễn Chu ở bên nhau, có phản đối không?”

Anh bị tôi chọc tức đến bật : “Xưa nay em toàn trước rồi mới báo, phản đối có tác dụng gì à?”

“Em cầu trời phù hộ để dỗ bố mẹ đi, hai người họ không dễ chuyện đâu.”

Khóe môi tôi không nhịn cong lên, lập tức nịnh nọt trai: “Biết rồi biết rồi, trai tôi là lợi nhất.”

“Vậy hạnh phúc của em và Lục Viễn Chu xin nhờ hết nhé.”

17

Sáng hôm sau, Lục Viễn Chu gửi tin nhắn bảo tới đón tôi.

Dưới ánh mắt muốn người của trai, ta lái xe đến trước cửa nhà.

Tôi ngồi vào xe của ta.

Dường như ta nhận ra cảm tôi không đúng, liền lo lắng hỏi: “Sao , Vãn Vãn?”

“Lục Viễn Chu, tôi đều biết hết rồi.”

Bàn tay ta run lên một chút, cơ mặt căng chặt.

“Vãn Vãn, xin lỗi, …”

Tôi dùng môi chặn lời ta.

Cơ thể Lục Viễn Chu khựng lại, sau đó cúi xuống đáp lại nụ hôn của tôi.

Nụ hôn của ta cẩn thận, dịu dàng đến mức khiến người ta mềm lòng.

Tôi hơi thở gấp, bình ổn lại rồi kể cho ta điều ta chưa từng biết: “Anh có biết không, sau trận đất đó, tôi bị gãy xương khắp người.”

“Khi đó chỉ có thể ngồi xe lăn, để đứng dậy tôi phải trải qua vô số lần phục hồi chức năng.”

“Có những lần đau đến mức tôi chỉ muốn chết cho xong.”

Nghe tôi kể bằng giọng bình thản, mắt đỏ hoe, giọng khàn đi: “Xin lỗi Vãn Vãn, nếu khi đó …”

Tôi cắt ngang lời ta: “Trên đời này không có ‘nếu như’. Tôi đã chịu quá nhiều đau khổ vì chuyện đó, cho nên phải lấy cả đời này bồi thường cho tôi, ít nhất là đến khi tôi nhớ lại mọi chuyện.”

“Tôi muốn biết rốt cuộc khi đó tôi đã thích đến mức nào, mới có thể bất chấp tính mạng đẩy ra khỏi đống đổ nát.”

Nghe , ánh mắt Lục Viễn Chu lập tức sáng lên: “Vậy… ý em là?”

Tôi ho nhẹ hai tiếng: “Xét thấy tôi là ân nhân cứu mạng của , sao cũng phải lấy thân báo đáp chứ.”

Ngày hôm đó, tôi và Lục Viễn Chu hôn nhau không biết bao nhiêu lần trong xe.

Khi xuống xe, chân tôi mềm nhũn sắp không đứng nổi.

Trước khi vào nhà còn hung hăng liếc ta một cái.

Lục Viễn Chu, ta đúng là chẳng có nhân tính chút nào.

18

Một năm sau, tôi và Lục Viễn Chu tổ chức hôn lễ.

Hôn lễ vô cùng xa hoa, mời không biết bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn trong giới thương nghiệp.

Nhìn thấy bố mẹ, mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Giọng tôi nghèn nghẹn: “Con còn tưởng bố mẹ sẽ không đến…”

Mẹ ôm lấy tôi: “Ngốc à, mẹ đương nhiên chỉ mong con hạnh phúc.”

Anh trai ngồi ở bàn tiệc, Lục Viễn Chu chẳng khác gì con heo ủi mất ruộng nhà mình, ánh mắt âm trầm.

Cho đến khi Lục Viễn Chu đưa cho một xấp hợp đồng.

Chỉ cần ký tên, một khu đất ở trung tâm thành phố sẽ sang tên cho .

Giá trị của khu đất này chẳng kém gì mảnh đất Tây Giao.

Anh trai cầm hợp đồng, cắn môi như đang nghĩ đến chuyện đau khổ nhất đời mình, khóe miệng vẫn không kìm nhếch lên.

19

Sinh nhật tôi hôm ấy, Lục Viễn Chu lôi ra từ gầm giường một quyển nhật ký.

Ban đầu tôi chẳng để tâm.

Cho đến tối, đọc to trước mặt tôi: “Hôm nay Lục Viễn Chu mua cho tôi trà xanh nho xanh, thật sự ngon muốn khóc luôn, cộng 1 điểm cho ấy.”

“Lục Viễn Chu thật cao, không sao, tôi rướn hết sức là có thể hôn , là biết rất đáng hôn.”

“Hôm nay ấy tôi giận, trừ 1 điểm. Không , vẫn còn giận, trừ thêm 1 điểm. Đợi tôi hôn ấy rồi sẽ cộng lại.”

“Hôm nay vô đè Lục Viễn Chu ngã xuống, tôi sợ quá bật dậy ngay lập tức. Nhưng thật cơ bụng ấy thật sự quyến rũ, ghét bản thân mình thích quá nhút nhát, quá kín đáo, chỉ dám giấu trong những lần liếc trộm.”

Tôi giật lấy quyển nhật ký, mặt đỏ như quả hồng chín.

Tôi vội vàng cãi chày cãi cối: “Anh đừng hãm tôi, sao có thể là tôi viết chứ?”

“Ồ, thế à?”

Anh ta cố trêu tôi, lật ra trang bìa ghi rõ tên tôi.

Tôi tức tối tố cáo: “Lục Viễn Chu, đúng là một người rất rất xấu.”

Anh ta rạng rỡ: “Còn có thể xấu hơn.”

Anh ta chẳng màng đến sự giãy giụa của tôi, trực tiếp vác tôi lên giường.

“Lục Viễn Chu, em còn chưa mừng sinh nhật mà!”

Anh hôn nhẹ khóe mắt tôi, giọng dỗ dành: “Còn ba tiếng nữa mới đến sinh nhật em, đủ mà.”

Trong nụ hôn của chứa đầy dịu dàng quấn quýt, kéo tôi cùng chìm vào đó.

Khó khăn lắm mới đợi đến rạng sáng.

Anh ta đặt chiếc bánh hạt dẻ lên bàn đầu giường, đội cho tôi mũ sinh nhật, cắm nến.

“Ngoan nào, ước một điều đi.”

Ánh nến vàng dịu chiếu sáng cả căn phòng, tôi khẽ nhắm mắt ước nguyện.

Lục Viễn Chu đúng là có chút đáng ghét thật.

Nhưng tôi vẫn hy vọng mình và có thể mãi mãi an yên vui vẻ.

Ngoại truyện – Góc Lục Viễn Chu:

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngôi nhà sụp đổ, Lê Vãn đẩy tôi ra ngoài.

Còn ấy bị chôn vùi dưới đống gạch vụn.

Sau đó mất toàn bộ ký ức, đặc biệt là ký ức về tôi.

Tôi muốn bù đắp tất cả.

Nhưng nhà họ Lê cảnh cáo, nếu tôi xuất hiện trước mặt thêm lần nữa, họ sẽ đưa ra nước ngoài trị liệu, cả đời này tôi sẽ không gặp lại .

Tôi đành thỏa hiệp.

Không ai biết rằng, mỗi lần tập phục hồi chức năng, tôi đều đứng ngoài cửa sổ .

Tôi tận mắt thấy từng chút từng chút hồi phục, quá trình đó đau đớn với cả hai chúng tôi.

Trong 18 năm không có tôi, sống rất tốt.

Có gia đình, bè, vô số người theo đuổi.

Tôi nhớ lần biểu diễn nghệ thuật ở trường đại học, mặc một chiếc váy đen, đứng giữa sân khấu chơi bản “Biến tấu Ánh Trăng” của Beethoven, rực rỡ lòng người, là tuyệt sắc mà tôi chưa từng thấy.

Sau này, tôi hồ đồ đến mức giả kẻ bắt cóc để đưa đi.

Thắt dây an toàn cho , ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, tim tôi đập loạn, chẳng che giấu nổi.

Mỗi lần gặp , tôi đều nhắc bản thân phải kìm nén cảm .

Nhưng chỉ cần khẽ trêu chọc, mặt tôi lại nóng lên không kiểm soát .

Cuối cùng, tôi tự tay cài chiếc kẹp tóc hình dâu tây mà năm 18 tuổi chưa kịp tặng lên mái tóc .

Khoảnh khắc ấy, tôi đã chờ quá lâu.

Thật ra, năm 18 tuổi, thứ tôi không trao đi không chỉ là kẹp tóc, mà còn là lời tỏ cảm thầm lặng chưa từng ra.

May mắn thay, vẫn chưa quá muộn.

Ngày cưới, là ngày hạnh phúc nhất đời tôi.

Lê Vãn mặc váy cưới trắng tinh khôi, tôi bằng đôi mắt hoe đỏ, không hề giấu diếm của mình.

Mọi thứ như một giấc mơ, giấc mơ mà tôi cả đời này không muốn tỉnh dậy.

Trong vô số lần ánh mắt chúng tôi giao nhau, trong mắt chỉ có nhau, ngàn lần, vạn lần.

Tình đến muộn một chút, vẫn đúng lúc.

(Toàn văn hoàn)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...