Tôi vừa đi công tác về thì phát hiện nhà mình bị mất nước.
Liên hệ với bên quản lý, có người đến xem, đối phương lại nghi hoặc tôi:
“Trong nhóm cư dân hôm qua đã thông báo tạm ngừng cấp nước rồi, chị còn trả lời ‘đã nhận ’ mà, quên rồi sao?”
Lông mày tôi khẽ giật, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Vì ngại phiền phức, tôi và chồng vốn dĩ chưa từng tham gia nhóm cư dân.
Chờ nhân viên rời đi, tôi lập tức vào nhóm, mở lại nhật ký trò chuyện, phát hiện có một người tự xưng là chủ nhà 1206 liên tục nhắn tin.
Nhưng 1206 là nhà của tôi, ta lại là chủ nhà 1206, thì tôi là ai?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức gọi cho chồng.
Đầu dây bên kia không chút do dự mà đáp:
“Chắc là đánh nhầm thôi, chung cư nhiều tòa như thế, nhầm lẫn cũng bình thường. Hay để nhắn ta sửa lại nhé?”
Tôi mỉm , bảo khỏi phiền, cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Nhưng cúp máy xong, tôi liền dùng tài khoản phụ kết với “nữ chủ nhân 1206” kia.
1
Mới chỉ tám giờ tối, chưa đầy lúc sau, lời mời đã đồng ý.
Cô ta nhắn đến:
“Bạn là ai? Thêm tôi có việc gì không?”
Ngón tay tôi gõ thật nhanh trên bàn phím:
“Chào , tôi ở ngay dưới tầng nhà . Vừa nãy nghe thấy nhà có tiếng lạ, có phải trộm vào không?”
Đối phương lập tức trả lời:
“Tôi sẽ về xem ngay.”
Cất điện thoại, tôi nhập mật khẩu cửa, bước vào nhà.
Căn hộ này gần sân bay, tôi và chồng Chu Kính Xuyên ít khi ở, chỉ dùng khi công tác về muộn, không kịp quay về nhà chính trong nội thành.
Lúc này Chu Kính Xuyên đang ở căn hộ lớn trong trung tâm thành phố, còn nơi đây hoàn toàn trống không.
Không lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên từ hành lang. Tôi lén , thấy một trẻ đứng ở cửa, chỉ thấy ta thuần thục nhập mật khẩu, rồi đẩy cửa bước vào.
Đến lúc này tôi hoàn toàn chắc chắn, ta không hề nhầm. Suy đoán của tôi đã đúng.
Điện thoại lại rung lên tin nhắn:
“Có lẽ nghe nhầm rồi, hôm nay mất nước, nhà tôi không có ai cả, đâu có tiếng gì.”
Tôi qua loa trả lời vài câu, rồi không thêm nữa.
Sau đó, tôi vòng ra lối thoát hiểm, quay lại vào trong nhà.
Tôi lên tiếng trước khi ta kịp phản ứng:
“Cô là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”
Khuôn mặt lập tức đỏ bừng, môi run rẩy, giọng lắp bắp:
“Chị, chị chắc là vợ của Kính Xuyên đúng không? Em là cùng quê của ấy, em tên Lục Ninh.”
“Anh ấy căn hộ này ít ở, sợ có trộm, mà em lại gần đây, nên nhờ em thỉnh thoảng qua dọn dẹp, trông chừng giúp.”
Căn hộ này vốn tôi đã dịch vụ dọn dẹp định kỳ, cần gì phiền người khác.
Nhưng tôi không vạch trần, chỉ khẽ vỗ vai ta, mỉm :
“Thế thì cảm ơn nhé. Nhưng muộn rồi, hôm nay về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Lục Ninh liên tục gật đầu, vội vàng chạy đi, như thể sau lưng có ma đuổi.
2
Đợi ta đi rồi, tôi ngồi xuống ghế sofa, mở điện thoại lướt qua trang cá nhân của ta.
Bài đăng ghim trên đầu có ba cái.
Cái đầu tiên là một bức ảnh cổ tay mảnh mai, trên đó đeo một chiếc đồng hồ nam.
Chú thích: “Cho tôi chơi một chút.”
Chỉ liếc mắt thôi tôi đã nhận ra chiếc đồng hồ đó chính là quà tôi tặng Chu Kính Xuyên.
Xem lại ngày đăng, tôi chợt nhớ hôm đó lúc dọn dẹp phòng thay đồ ở nhà, phát hiện chiếc đồng hồ biến mất. Khi hỏi, Chu Kính Xuyên để ở công ty, không ngờ lại đem đi lấy lòng đàn bà khác.
Tiếp tục lướt xuống, bài thứ hai là định vị ở một khách sạn xa, kèm dòng chữ: “Khách sạn cách âm tệ quá, một mình không dám ngủ.”
Ngày đăng trùng đúng sinh nhật tôi. Hôm đó tôi và Chu Kính Xuyên đang ăn tối dưới ánh nến, ta bỗng đứng dậy công ty sắp xếp công tác gấp, phải đi ngay.
Tôi có chút không vui, hỏi ta có thể mai hẵng đi không. Anh ta cau mày tôi:
“Anh đi vì công việc, em đừng vô lý.”
Đến bài thứ ba, là một bó hoa bằng tiền mặt, to đến mức có thể vùi cả người Lục Ninh vào trong.
Nếu đoán không nhầm, bó “hoa” này trị giá năm mươi hai vạn tiền mặt.
Mà số tiền ấy, chính là từ thẻ phụ của tôi rút ra.
Bạn thấy sao?