Bảy Năm Chờ Đợi, [...] – Chương 2

Tôi đương nhiên không từ chối, lập tức đặt chỗ tại nhà hàng mà Yến Thời An thường dẫn tôi tới.

Chủ yếu là vì tôi biết không nhiều nhà hàng, mà nhà hàng này đúng là có hương vị rất ngon.

Giữa bữa ăn, tôi đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lại đụng mặt Cừu Diêu.

Cô ấy mỉm nhẹ nhàng với tôi, “Không ngờ em cũng đến đây ăn! Nói mới nhớ, nhà hàng này là nơi Thời An dẫn chị đến từ thời đại học, đúng là rất ngon, bọn chị đã đến đây nhiều lần rồi.”

Tôi mỉm rồi định quay đi, không nghĩ rằng giữa chúng tôi có quan hệ thân thiết đến mức phải trò chuyện xã giao.

Nhưng ấy dường như không nghĩ , khi tôi định đi thì lại chặn tôi lại.

“Lần trước tôi đã để ý rồi, mỗi lần Thời An bóc tôm cho em đều nhúng qua nước lọc. Chẳng lẽ em cũng không ăn cay sao?”

Chữ “cũng” đó khiến tôi không kìm mà hơi nghiêng đầu.

Thực ra tôi ăn cay , mỗi lần Yến Thời An bóc tôm cho tôi đều phải nhúng qua nước lọc.

Anh ấy con ăn cay không tốt.

Tôi vẫn nghĩ ấy thật sự lo cho sức khỏe của tôi, bây giờ mới hiểu đó chỉ là một thói quen.

Mà người không ăn cay thực sự, là Cừu Diêu!

Thấy tôi im lặng, ấy hơi nghiêng đầu, cẩn thận quan sát gương mặt tôi.

“Từ lần đầu gặp, chị đã muốn rồi, em không thấy chúng ta rất giống nhau sao?”

Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhục nhã và ê chề như lúc này, chỉ biết lúng túng quay đi dưới ánh mắt tự mãn của ấy.

Quay lại phòng, sự ấm áp của đồng nghiệp mới khiến dòng máu lạnh lẽo trong tôi dần nóng lên.

Ngay khi tôi sắp quên đi sự khó chịu đó, cửa phòng bị đẩy ra.

Nhìn thấy hai bàn ăn đông đủ người, Yến Thời An khựng lại, sau đó ánh mắt nhanh chóng tìm tôi.

Khi chạm mắt, tôi thấy rõ lửa giận trong mắt ấy, lại không hiểu tại sao.

Anh ấy nắm chặt nắm , cuối cùng gọi tên tôi, bảo tôi ra ngoài.

Tôi không hiểu chuyện gì, theo ấy ra ngoài, lại bị tát một cái thật mạnh giữa hành lang.

Đây là lần đầu tiên ấy đánh tôi.

Đón nhận ánh mắt đầy kinh ngạc của tôi, ấy không hề có chút áy náy hay lo lắng nào, chỉ có đầy giận dữ.

“Sao em lại đẩy Diêu Diêu? Em biết rõ chân ấy bị trật rồi. Anh đã sẽ quay lại giải thích với em, mà em lại phải dùng cách thô bạo như thế này sao?”

Mặt tôi nóng rát đau đớn.

Từ xa, Cừu Diêu lảo đảo bước tới.

Áo sơ mi của ấy nhăn nhúm, có vết nước bẩn.

Tôi vừa định mở miệng giải thích, ấy đã ngã sõng soài xuống đất.

Yến Thời An không ngần ngại đẩy tôi ra, chạy đến ôm lấy ấy.

“Em ra đây gì? Anh đã sẽ dẫn ấy qua xin lỗi em rồi.”

Rõ ràng là lời trách móc, từ miệng ra lại đầy sự xót xa.

Cừu Diêu mắt đỏ hoe lắc đầu với , “Không có gì to tát đâu, em ấy cũng không cố ý, đừng đối xử với em ấy như .”

“Nếu trai của cậu ấy biết đánh em của mình, sẽ ảnh hưởng đến cảm giữa hai người đấy.”

Nhắc đến trai tôi, ánh mắt Yến Thời An thoáng hiện vẻ khác lạ. Nhưng đối diện với Cừu Diêu, lại trở nên kiên định.

“Anh trai em ấy đã giao em ấy cho , nên nếu em ấy có lỗi, tự nhiên có quyền dạy dỗ.”

Tôi bật , không nhịn mà hỏi,

“Em đã gì? Dù có phạm tội thì cũng cần có bằng chứng rõ ràng. Anh cứ mà kết tội em, lại còn ra tay với em, chẳng lẽ không nghĩ là đang bất công với em sao?”

Yến Thời An siết chặt nắm , trừng mắt tôi,

“Em biết trong nhà vệ sinh không có camera nên mới không kiêng dè mà ra tay.”

Tôi vừa cảm thấy buồn , vừa thấy cay đắng đến khó chịu.

“Nếu không có camera, sao khẳng định là em ?”

“Chẳng lẽ Diêu Diêu lại oan cho em sao? Cô ấy muốn oan cho em thì phải có lý do chứ? Hơn nữa với ấy quen biết bao nhiêu năm rồi, ấy không phải là người dối.”

“Vậy là em thích dối à?”

Bảy năm bên nhau, tôi cứ ngỡ dù thế nào, Yến Thời An cũng sẽ tin tưởng vào nhân phẩm của tôi.

Nhưng không ngờ rằng, chỉ cần đứng trước mặt Cừu Diêu, bảy năm ấy chẳng là gì cả.

Chỉ một câu của ấy cũng có thể kết tội tôi, khiến tôi không còn đường phản bác.

Đó là sự thiên vị rõ ràng, là cảm nghiêng về một phía mà không hề giấu giếm.

Còn tôi, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ thế thân không hơn không kém.

Không còn cần thiết tranh luận nữa, mặc cho tiếng giận dữ của Yến Thời An, tôi quay lưng bỏ đi.

Mặt in hằn dấu tay, tôi không muốn vỡ tâm trạng của đồng nghiệp, cũng không quay lại phòng bao.

Thay vào đó, tôi một mình đi ra quầy thanh toán, sau đó nhắn tin thông báo rằng mình có việc đột xuất phải rời đi, họ cứ ăn uống vui vẻ, tôi đã thanh toán xong rồi!

Kéo thân xác mệt mỏi về nhà, lần đầu tiên tôi cẩn thận ngắm nơi mà mình đã ở suốt bảy năm qua.

Mỗi góc nhỏ trong đây đều mang ký ức ngọt ngào giữa tôi và Yến Thời An.

Những điều từng nghĩ là đẹp đẽ nhất, giờ đây đều hóa thành những mũi dao cắm sâu vào tim tôi.

Tôi tìm một chiếc thùng giấy lớn, không ngủ suốt đêm mà bắt đầu dọn dẹp từng dấu vết của hạnh phúc.

Đôi dép nhân của nhật ký đương mèo chó, cặp ly đôi có thể ghép vào nhau, móc khóa cảm biến trong vòng 10 mét có thể nhận diện đối phương, cùng cả một thùng ảnh và ảnh chụp chung.

Những thứ đó từng là cách duy nhất giúp tôi chứng minh mối quan hệ giữa tôi và Yến Thời An khi cảm thấy bất an.

Giờ đây, tất cả đều không còn cần thiết nữa!

Yến Thời An đã không quay lại suốt nửa tháng.

Và trong nửa tháng đó, ngoài việc hoàn thành bản thiết kế, tôi gần như dọn sạch cả căn nhà.

Những món nội thất do tôi tự sắm cũng đã lần lượt thanh lý, cả căn nhà như trở lại trạng thái ban đầu khi tôi mới dọn đến. Màu sắc đen trắng, đơn giản đến mức chỉ cần một ánh mắt là có thể bao quát hết căn phòng.

Đêm trước khi rời đi, tôi nghĩ có những chuyện cuối cùng vẫn cần rõ ràng với Yến Thời An, nên đã gọi điện cho .

Nhưng liên tục từ chối cuộc gọi của tôi.

Một lát sau, Yến Thời An gửi đến một tin nhắn.

“Nếu em chưa nhận ra lỗi của mình, không chân thành xin lỗi Diêu Diêu, thì nghĩ chúng ta cũng không cần phải chuyện với nhau.”

Tôi khổ một tiếng, nếu đã như thì không cần phải chuyện nữa!

Sáng hôm sau, tôi kéo vali ra sân bay với chuyến bay sớm.

Căn nhà từng khiến tôi vô cùng lưu luyến vì sự ấm áp, giờ khi rời đi, trong lòng tôi chỉ có cảm giác nhẹ nhõm vô tận.

Trước khi lên máy bay, điện thoại của tôi nhận vô số lời chúc mừng sinh nhật.

Có người chúc tôi tiền đồ sáng lạn, có người chúc tôi bình an hạnh phúc, có người chúc tôi hôn nhân mỹ mãn, gặp người xứng đáng!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...