Bạn bè, khách hàng thi nhau chặn liên lạc với Phó Vân Khởi.
Ngay cả nhóm cựu sinh viên “trăm năm không nhúc nhích” cũng lập tức tìm lại quản trị viên để đá ta ra.
Thế là, từ một người kết hôn bảy năm, sự nghiệp thành công, ta rơi thẳng xuống bùn lầy.
Mạc Tư Tư nhiều lần tìm đến ta, thậm chí trèo lên nóc chung cư nhà tôi, gào thét gọi tên Phó Vân Khởi.
Nhưng đến lúc ta nhảy xuống, chết tại chỗ, hàng xóm không chịu nổi mới gọi cảnh sát đến mang xác đi, Phó Vân Khởi vẫn không ra mặt lần cuối.
Mạc Tư Tư chết rồi, dư luận xoay quanh Phó Vân Khởi càng dữ dội hơn.
Công ty mà ta dựng nhiều năm sản, ngày ngày chìm trong rượu, cuối cùng nghĩ quẩn mà uống thuốc ngủ tự sát.
Khi tin ta chết truyền đến, tôi đang du lịch ở Bali.
Đây vốn là chuyến đi mà trước kia chúng tôi cùng lên kế hoạch.
Dù Phó Vân Khởi thất hẹn, tôi vẫn muốn tự mình hoàn thành nó.
Trước khi chết, ta để lại cho tôi một bức thư tuyệt mệnh, cảnh sát tìm thấy, nhờ tôi chụp gửi cho tôi.
Trong thư, ta sám hối mọi lỗi lầm, rằng hận không thể dùng mạng mình đổi lấy cơ hội lại từ đầu.
“Ninh Ninh, trước đây luôn nghĩ, nếu thời gian quay lại trước khi quen Mạc Tư Tư, thì tốt biết bao…”
“Khi đó vẫn là người chồng em, chúng ta vẫn là cặp vợ chồng hạnh phúc.”
“Nhưng sau này, mỗi lần nhớ lại những lời em , mới nhận ra em đúng. Anh không phải nhất thời hồ đồ, mà là cố ý che giấu em, rõ ràng biết sẽ em tổn thương vẫn bất chấp… Anh đúng là quá ích kỷ…”
“Vì , nếu thời gian thật sự có thể quay lại, để em gặp lại của mười năm trước, nhất định phải nhớ…”
“Ngàn vạn lần đừng .”
“Ngàn vạn lần đừng lấy .”
Hai câu cuối, ta viết mạnh đến mức hằn cả giấy, loang đầy vết nước mắt.
Tôi không biết Phó Vân Khởi đã ở trong tâm trạng thế nào khi viết lá thư này.
Nhưng với tôi, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi tắt chế độ xem ảnh trên điện thoại, giơ máy chụp bình minh ở Bali, gửi cho trai.
“Anh à, mặt trời lên rồi, cuộc sống mới… lại bắt đầu thôi.”
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?