Bé Con Dạy Mẹ [...] – Chương 4

【Cái con Triệu Y Y này đúng là hổ giấy, càng lấn lướt nó thì nó lại càng bất lực!】

Những ngày sau đó, tôi phát huy đến cùng tinh thần “ voi đòi tiên”.

4

Tôi mặc quần áo hàng hiệu của ta, dùng túi xách phiên bản giới hạn của ta, thậm chí còn “vô vỡ một chiếc bình hoa cổ đắt giá.

Triệu Y Y mỗi ngày đều sống trong trạng thái sắp nổ tung, để giữ hình tượng “người tốt”, ta chỉ có thể cắn răng nuốt giận vào bụng.

Cuối cùng, ta không chịu nổi nữa.

Cô ta tìm đến Phó Thừa Diễn, khóc như hoa lê trong mưa.

“Thừa Diễn, em không biết phải sao nữa. Noãn Noãn ở nhờ nhà em, ban đầu em thật lòng muốn chăm sóc ấy, ấy… ấy hình như coi lòng tốt của em là điều hiển nhiên rồi.”

Phó Thừa Diễn nghe xong, quả nhiên giận sôi máu.

Anh ta lập tức gọi điện cho tôi.

“Ôn Noãn, còn biết xấu hổ không? Cút ra khỏi nhà Y Y ngay lập tức!”

Tiếng gào của ta vang lên trong điện thoại, lồng ngực toàn lửa giận.

Tôi ngoáy tai, giọng vô cùng vô tội: “Tổng giám đốc Phó, là sao? Là Y Y thấy thương tôi, chủ mời tôi tới ở mà.”

“Cô đừng giả vờ! Tôi cho một phút, biến ngay!”

“Nhưng mà… tôi đi đâu bây giờ?” Tôi tỏ ra tủi thân, “Tôi không còn một xu, không có chỗ nào để đi. Tổng giám đốc Phó, cũng không thể để tôi lang thang đầu đường xó chợ chứ? Nhỡ tôi xảy ra chuyện gì, đứa bé trong bụng tôi mà có mệnh hệ gì thì…”

Tôi cố kéo dài giọng ở mấy từ cuối.

Bên kia điện thoại lập tức im phăng phắc.

【Quá chuẩn! Lấy con ra chiêu khống chế hắn! Hắn sợ nhất là bạch nguyệt quang của hắn sự vì chuyện này!】

Một lúc sau, giọng Phó Thừa Diễn rít qua kẽ răng mới vang lên.

“Gửi địa chỉ cho tôi.”

Anh ta sắp xếp cho tôi đến ở trong một căn hộ cao cấp dưới tên mình.

Căn hộ cực rộng, nội thất sang trọng, thậm chí còn xịn hơn nhà của Triệu Y Y.

Anh ta ném cho tôi một chiếc thẻ: “Trong đây có năm trăm nghìn, mỗi tháng tôi sẽ chuyển thêm. Đừng phiền Y Y nữa.”

Tôi nhận lấy chiếc thẻ, tươi như hoa: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”

Anh ta bộ dạng mê tiền của tôi, ánh mắt khinh ghét càng thêm sâu.

“Ôn Noãn, tôi thật không ngờ, lại hèn hạ đến mức này.”

【Mắng đi, cứ mắng thoải mái, mắng mẹ tôi một câu cũng chẳng rơi miếng thịt nào. Đợi đến khi cổ phiếu tăng vọt, mẹ dùng tiền đập chết luôn!】

Tôi chẳng thèm để tâm đến mấy lời nhục mạ đó, còn ghé sát lại, hạ giọng thì thầm: “Tổng giám đốc Phó, kẻ tám lạng người nửa cân thôi mà. Anh không phải cũng vì dỗ dành bạch nguyệt quang của mình mà chấp nhận nuôi sống một người phụ nữ ‘hèn hạ’ như tôi sao?”

Sắc mặt ta lập tức đen sì.

Tôi thành công tiễn ta đi trong tức giận.

Một mình trong căn nhà rộng thênh thang, tôi cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.

Dù việc đấu trí với Phó Thừa Diễn và Triệu Y Y có hơi mệt, hai người họ bị tôi chơi một vố thì lại thấy rất hả dạ.

Đúng lúc tôi chuẩn bị tận hưởng sự yên bình khó có này, điện thoại tôi reo lên.

Là “ tốt” của tôi – Trương Linh.

“Noãn Noãn, dọn khỏi nhà Y Y rồi à? Cô đang ở đâu ?”

“Ừm, tổng giám đốc Phó sắp xếp cho tôi chỗ ở mới rồi.” Tôi cố mơ hồ cho có lệ.

“Vậy à… còn Y Y thì… dạo gần đây tâm trạng ấy rất tệ. Cô ấy cảm thấy do mình không chăm sóc tốt cho , nên mới khiến rời đi. Cô ấy rất tự trách.”

【Lại tới nữa rồi, bạch liên hoa lại bắt đầu bày trò rồi.】

【Mẹ ơi, ả ta đang muốn khiến mẹ áy náy, rồi tự nguyện quay về, để dễ bề thao túng đó.】

Tôi lạnh: “Vậy sao? Vậy thay tôi nhắn lại với ta, tôi rất cảm ơn vì sự ‘chăm sóc’ đó. Sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ ‘đáp trả’ thật tốt.”

Tôi cố nhấn mạnh vào hai từ “chăm sóc” và “đáp trả”.

Trương Linh chắc cũng nghe ra ẩn ý trong lời tôi, đành lúng túng cúp máy.

Chưa yên tĩnh mấy ngày, rắc rối mới lại ập đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...