Bố tôi là bệnh kiều, mẹ tôi là mặt trời nhỏ.
Hai người họ kết hợp lại, sinh ra tôi cái đứa bệnh kiều nói nhiều này.
Từ nhỏ, những người xung quanh đều sống dưới cái bóng của tôi.
Bố tôi đã tiến hành kiểm tra tôi rất nhiều lần, sau khi xác định tôi chỉ "sấm to mưa nhỏ" mới dẹp bỏ ý định tống tôi vào viện tâm thần.
Hè năm lớp 11, đứa thân của tôi nước mắt lưng tròng nói lời tạm biệt, rồi chuồn thẳng một mạch, tôi không có ai để nói chuyện, đành phải ngày nào cũng quấn lấy mẹ, Vì bố bị khiếm thính, ông ấy mà tháo máy trợ thính ra là chẳng thèm để ý ai cả.
Buổi tối, tôi gặp ác mộng, mặt mày u ám đến gõ cửa phòng bố mẹ, họ không biết đang gì, loay hoay mãi nửa ngày mới chịu mở cửa.
Bố tôi chẳng hề che giấu vẻ mặt khó chịu, giọng nói có hơi khàn.
"Quý Ngữ, con lại muốn gì nữa?"
Tôi đẩy bố ra, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào mẹ.
"Mẹ, tại sao không nói chúc con ngủ ngon?"
"Hai người đang gì, tại sao lâu thế mới mở cửa!"
"Tại sao lại khóa cửa nữa? Chúng ta không phải là gia đình thân thiết nhất sao, giải thích đi!"
"Mẹ, con mơ thấy mẹ sinh em trai rồi sẽ không cần con nữa, mẹ chắc chắn sẽ không thế đúng không? Hửm?"
"Tại sao lại không nói gì, trả lời con đi!"
Mẹ tôi cạn lời nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi.
"Con nghĩ mẹ sẽ sinh thêm đứa em trai nữa để hành hạ mẹ sao? Có mình con thôi là mẹ đã đủ khổ rồi!"
Tôi lập tức tươi roi rói, bò ngay lên giường ôm chặt lấy mẹ.
"Mẹ mẹ, con biết mẹ là người con nhất mà, mẹ có thể kể lại giấc mơ khi mẹ mang thai con được không ạ?"
Bố tôi lạnh mặt vừa định kéo tôi ra thì bị mẹ tôi cản lại, hai người họ trao đổi một ánh mắt, bố tôi thế mà lại dừng lại, đóng cửa đi ra ngoài, cũng không tức giận, vẻ mặt dường như còn có chút vui vẻ.
Tôi chìm đắm trong niềm vui sướng vì mẹ tôi nhất mà không thể dứt ra, hoàn toàn chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Vậy nên khi mẹ dụ dỗ tôi đi du lịch tự lái, tôi đã không chút do dự đồng ý.
Ngày hôm sau, vừa lên xe tôi đã bắt đầu buồn ngủ, vì say xe nghiêm trọng, trên đường tôi hoàn toàn không thể trò chuyện được.
Hai người họ thì mặt mày hồng hào, bố tôi thậm chí hiếm khi lại tỏ vẻ dễ chịu với tôi như vậy, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, không biết đã bao lâu, tôi bị xách thẳng xuống xe.
"Đến nơi rồi."
Xe dừng trước một căn biệt viện mang phong cách cổ điển trầm mặc, kết hợp hài hòa giữa kiến trúc Đông và Tây.
Sau khi vali được nhét vào tay tôi, bố tôi lên xe khóa cửa thoăn thoắt một hơi xong xuôi, tôi đột ngột tỉnh táo, trong khi xe đã khởi và phóng đi mất tăm.
Trong gió chỉ còn lại giọng nói kéo dài của mẹ tôi.
"Bé con, thật ra con có một hôn ước từ bé, con cứ đi mà quấy rầy chồng nhỏ của con đi."
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/benh-kieu-thang-than/chuong-1.html.]
"Hết kỳ nghỉ bọn mẹ sẽ đến đón con!"
Sắc mặt tôi lập tức tối sầm lại
Họ dám lừa tôi!
"Tểu thư Quý."
Một người đàn ông trung niên cung kính gọi tôi lại, tôi vừa quay đầu lại, đôi mắt u ám lập tức biến thành hình trái tim, tôi đã trách nhầm mẹ rồi, thật ra bà ấy cũng rất trượng nghĩa.
Ôi chao, đúng là một thiếu niên đẹp trai môi hồng răng trắng, dáng người như cây trúc thon dài! Anh ấy lạnh nhạt cụp mắt, không hề có một chút tò mò nào đối với vợ chưa cưới như tôi.
Chú quản gia đứng bên cạnh, trong bộ vest thẳng thớm, thái độ thì lại rất nhiệt .
"Tiểu thư Quý, đây là thiếu gia nhà chúng tôi, ——"
Tôi lao lên như một cơn gió, phấn khích nói:
"Trời ơi, tôi nhìn một cái là biết ngay chính là chồng tương lai chưa từng gặp mặt của tôi!"
"Anh tên là gì?"
"Hửm? Tại sao không nói gì, là vì ngại sao?"
"Nếu đã vậy, tôi sẽ gọi là chồng nhỏ nhé."
Đối diện với ánh mắt cứng đờ của ấy, tôi chợt bừng tỉnh.
"Đúng rồi, không thể nông nổi như vậy được, còn phải được người lớn gật đầu nữa chứ. Bố mẹ đâu, mau dẫn tôi đi thăm hỏi một chút đi."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt quản gia lập tức thay đổi, thiếu niên không nhìn tôi nữa, mím môi quay người rời đi.
Sau khi gặp ông cụ Cố, chủ nhân của căn nhà cổ, tôi mới biết hóa ra ấy tên là Cố Tư Tầm.
Bố mẹ ấy qua đời vì tai nạn đã khiến bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương, từ năm sáu tuổi đã không còn mở miệng nói chuyện nữa.
"Ông và ông nội của con là chiến đấu cũ, năm xưa chỉ nói rồi định ra hôn ước từ bé, đương nhiên không có ý ép buộc các con, chỉ là muốn hai đứa với nhau thôi."
Ông cụ Cố đánh giá vẻ mặt nhẹ nhõm của tôi, đột nhiên thở dài thườn thượt.
"Thằng bé Tiểu Tầm này khổ thật, từ nhỏ đã không còn bố mẹ, còn bị người ta coi là thằng câm mà chế giễu, ông già này cũng chẳng biết còn sống được mấy năm nữa, nếu Tiểu Ngữ con không muốn ——"
Tôi xua tay, hiển nhiên đã coi Cố Tư Tầm là người nhà của mình rồi.
"Ai bảo không muốn? Ông cứ yên tâm đi ạ, về khoản trượng nghĩa thì con chưa bao giờ thua ai, chồng nhỏ này con đã định rồi!"
May mà ấy không phải người điếc, nếu không mà giống bố tôi thì cuộc sống sau này biết sống thế nào đây?
Ông cụ Cố vui đến miệng cười không ngớt, chúng tôi nói chuyện hai tiếng đồng hồ, càng nói càng hợp ý, cảm giác cứ như tìm được tri âm, hận không gặp sớm hơn vậy.
Cho đến khi quản gia nói trời đã tối, tôi mới lưu luyến không rời trở về căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, ngay cạnh phòng của Cố Tư Tầm.
Tôi gõ cửa, ấy không mở.
"Chồng nhỏ, mở cửa đi mà, đừng có trốn trong đó không nói tiếng nào, tôi biết chưa ngủ đâu."
"Anh không tò mò có hôn ước từ bé với là người thế nào sao? Anh thật sự không tò mò tôi thích mẹ hơn hay bố hơn, không tò mò về điểm số của tôi, không tò mò tôi có nhận được thư nào chưa, không tò mò tôi thích anime nào, không tò mò tôi thích trời nắng hay trời mưa, không tò mò màu bộ đồ ngủ và bộ ga trải giường của tôi sao..."
Bạn thấy sao?