Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Giật mình tỉnh dậy, tính chiếm hữu của tôi lập tức trào dâng, thậm chí không kịp đi dép lê, tôi mặt mày u ám đi xuống lầu, một tay xách bổng Cố Tư Tầm đang ăn sáng lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của ấy, tôi giận đùng đùng mở miệng nói:
"Báo cáo! Báo cáo ngay!!! "
"Anh đã nói chuyện với ai, tại sao nửa tiếng rồi không trả lời tin nhắn của tôi?"
"Người phụ nữ hôn trong giấc mơ tối qua là ai?"
"Giải thích! Bảo nói một câu khó đến thế sao, hửm? "
Chú quản gia nhìn thiếu niên với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc cuộc đời, nghi ngờ là đã bị dọa ngốc, yếu ớt nhắc nhở bên tai tôi:
"Tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi là người câm mà!"
Tôi lúc này mới nới lỏng cổ áo ấy, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ồ đừng sợ, bé con, vừa nãy tôi bị ma nhập thôi, không có ý chất vấn đâu. Tôi chỉ là quá thích mà thôi, có thể thông cảm đúng không? (Đáng thương)"
Cố Tư Tầm lạnh nhạt hất tay tôi ra, cúi đầu gõ chữ, tôi nhìn vào điện thoại, là tin nhắn ấy gửi đến.
"Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo ."
Ngay lập tức, ngón tay tôi bấm chặt vào lòng bàn tay, âm trầm ngẩng đầu lên.
"Tốt lắm, hy vọng đừng hối hận."
Cố Tư Tầm không biết là lần thứ mấy cầm điện thoại lên, nếu là bình thường, giờ này đã có mấy trăm tin nhắn chưa đọc rồi.
Nhưng hôm nay, từ sáng đến tối, ấy không gửi thêm một tin nhắn nào nữa, Cố Tư Tầm lạnh lùng nghĩ, vốn dĩ phải như vậy mới đúng trong lòng lại luôn dâng lên từng đợt bực bội không rõ nguyên nhân.
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, ấy vội vàng cầm sách lên, trong gương phản chiếu hàng mày dần giãn ra của ấy.
Có lẽ chính ấy cũng không nhận ra, trong lòng ấy đã thầm thở phào nhẹ nhõm tiếng truyền đến từ bên ngoài lại không phải là tiếng gõ cửa quen thuộc đầy thô bạo.
Mà là cuộc đối thoại của quản gia và những người hầu khác.
"Tiểu thư Quý cả ngày không ra khỏi phòng sao?"
"Vâng, mà lúc tiểu thư Quý về phòng sắc mặt rất tệ, trong tay hình như còn cầm một con d.a.o gọt hoa quả, tôi hơi lo ——"
Cố Tư Tầm nhớ lại câu nói đó của ấy, tim bỗng chốc ngừng đập, ấy đột ngột đứng phắt dậy, mở cửa ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi thẳng đến trước cửa phòng Quý Ngữ.
Gõ cửa, không ai trả lời
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/benh-kieu-thang-than/chuong-3.html.]
Anh ấy hít sâu một hơi, một cước đá văng cửa phòng, một mùi lẩu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, tác cắt thịt của Quý Ngữ dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Cố Tư Tầm nhìn mâm cơm đầy ắp, biểu cảm nhất thời có chút phức tạp, ấy lấy điện thoại ra, tôi nhanh chóng nhận được tin nhắn của .
【Cô nói tôi hối hận, là ám chỉ việc lén lút tự ăn đến c.h.ế.t sao?】
Tôi: "..."
Tôi lạnh mặt không thèm để ý đến ấy, tự mình tiếp tục thái thịt, ấy đứng ở cửa một lúc lâu cũng không rời đi.
Không khí lần đầu tiên yên tĩnh đến vậy.
Ting tong ——
Điện thoại lại hiện lên một tin nhắn.
【Xin lỗi .】
Tôi ngẩng đầu thấy ấy hơi rũ mắt xuống, thậm chí còn có vẻ hơi lo lắng, cơn giận bỗng chốc tan biến.
Tôi sớm đã phát hiện mình di truyền một phần đặc điểm bệnh kiều của bố tôi, một khi phát hiện người mình thích cũng đối xử rất tốt với người khác, trong lòng sẽ nảy sinh ham muốn chiếm hữu và hoại mãnh liệt.
Vừa là đối với bản thân, vừa là đối với người khác, đồng thời, đặc tính "thích đẹp" của mẹ tôi lại rất tốt trong việc trung hòa điều này.
Mỗi lần nảy sinh ý nghĩ tổn thương bản thân, chỉ cần nhìn vào gương thấy mình da trắng mặt đẹp liền lập tức vứt bỏ tạp niệm, chuyển sang ngưỡng mộ và tự khen ngợi.
Xin lỗi, chuyện mỹ nhân, tôi không được, còn về việc người khác, lại càng không thể.
Mẹ tôi từ nhỏ đã cho tôi xem chuyên mục pháp luật, quyết tâm bồi dưỡng tôi thành một công dân tốt biết luật, hiểu luật và tuân thủ luật pháp.
Những kẻ không hiểu tôi thì căn bản không đáng để tôi phải ngồi tù vì họ, chẳng mấy chốc, tôi đã tìm ra phương pháp giải tỏa cảm tốt nhất.
Thái thịt.
Cảm giác lưỡi d.a.o sắc bén cắt xuyên qua miếng thịt bò mang lại cho tôi sự bình tĩnh tuyệt đối.
Cho đến khi tôi phát hiện ra, bố mẹ tôi sẽ cố chọc giận tôi, sau đó bày lẩu chờ tôi lao miễn phí.
Tôi hận!
Từ đó về sau, tôi quyết định tự mình ăn một mình, tuyệt đối không cho ai được lợi! Nhưng Cố Tư Tầm đá văng cửa lại là điều tôi không ngờ tới, lẽ nào ấy rất bất mãn với hành vi của tôi?
Tôi im lặng một lát, quyết định khách sáo một chút.
"Anh muốn ăn cùng không?"
Ai ngờ ấy lại thật sự gật đầu, rất tự nhiên đi đến ngồi đối diện tôi, quản gia thấy cảnh tượng này, lộ ra một nụ cười tủm tỉm, lặng lẽ đóng cửa rời đi.
Bạn thấy sao?