Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tôi vốn định nói ít đi, Cố Tư Tầm lại chủ nói:
【Cô có thể kể cho tôi nghe về chuyện của không, tôi muốn nghe.】
Mắt tôi sáng lên: "Thật sao?"
Anh ấy gật đầu.
Thế là bữa lẩu này chúng tôi ăn rất lâu, miệng tôi như con ngựa hoang mất cương, hoàn toàn không thể ngừng lại được.
Cố Tư Tầm nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, ngay cả Khương Kỳ cũng không được điều này, mỗi lần tôi chưa nói được mấy trăm câu ấy đã bảo tôi im miệng rồi.
Trời đất ơi, cuối cùng tôi cũng gặp được tri kỷ rồi!
Quá đỗi , tôi ôm chặt lấy ấy.
"Chồng nhỏ, gặp được đúng là may mắn của tôi!"
Hô hấp của Cố Tư Tầm ngừng lại, lập tức cứng đờ như một bức tượng đá, khuôn mặt trắng nõn lại lặng lẽ ửng hồng.
Đến đây cũng gần một tháng rồi, tôi mới nhớ ra còn phải bài tập hè.
Đối với tôi mà nói, đây là công đoạn đau khổ nhất, cần phải giữ được sự tập trung cao độ, điều đó có nghĩa là trong khoảng thời gian này tôi không thể trò chuyện với người khác.
Sau khi tự nhốt mình trong phòng cả một buổi chiều, cửa phòng bị gõ, tôi vừa nghe nhịp điệu đó liền biết là Cố Tư Tầm.
Để ngăn ấy lại cửa xông vào lần nữa, tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
"Tôi đang bài tập, tạm thời không có thời gian chơi với ."
Hàng mày khẽ cau của ấy từ từ giãn ra, rồi gật đầu, ấy gõ mấy chữ trên màn hình:
【Bài nào không biết có thể hỏi tôi.】
Tôi có chút ngạc nhiên: "Chẳng lẽ thành tích học tập của rất tốt sao?"
Chú quản gia đi ngang qua nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, cảm thấy vinh dự thay.
"Tiểu thư Quý, thiếu gia nhà chúng tôi học rất giỏi đấy, còn tham gia rất nhiều cuộc thi vật lý và toán học, đều giành được giải nhất."
Tôi xua tay: "Nói cứ như tôi không có vậy, cứ nói cho tôi biết, lịch sử của ấy thế nào?"
Cố Tư Tầm có chút do dự gật đầu.
【Cũng được.】
"Thế tôi hỏi , Triệu Khuông Dận 'ly rượu giải binh quyền' đã uống loại rượu hương vị tương hay hương vị đậm đặc?"
"Hàn Tín năm xưa 'tựa lưng vào nước mà đánh' là dựa lưng vào nước sông hay nước suối?"
"Khi Kinh Kha ám sát Tần Vương, bọn họ tổng cộng đã chạy quanh cột mấy vòng?"
"Tào Thực bảy bước thành thơ, là bước kiểu mèo hay bước kiểu ngựa?"
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/benh-kieu-thang-than/chuong-4.html.]
Cố Tư Tầm:?
Chú quản gia càng trợn tròn mắt, tôi đắc ý đóng cửa tiếp tục bài tập, cái này mà cũng không biết còn đòi dạy tôi bài, không đời nào.
Sau khi mất một tuần để hoàn thành hết bài tập, tôi quyết định ra ngoài đi dạo một chút, ông cụ Cố để Cố Tư Tầm đi cùng tôi.
Chú quản gia nghe xong vẻ mặt đầy lo lắng: "Gia chủ, hình của thiếu gia ấy ——"
Trong mắt cụ ông Cố có thêm vài phần tang thương.
"Thằng bé không thể nào cứ mãi ở trong nhà kính được."
Tôi vỗ vỗ ngực: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Sau khi vào thành phố, tôi tìm thấy một con phố ẩm thực và nhận ra những người ở đây khá nhiệt .
Trên đường đi, những con ch.ó gặp được đều có thể trò chuyện với tôi vài câu, dì bán chè khúc bạch, trò chuyện với tôi từ chuyện thời tiết cho đến quê quán.
"Dì ơi, cho cháu nhiều nho khô nhé, à mà dì bán món này bao lâu rồi ạ, buôn bán thế nào, dì có con chưa, cháu nó học lớp mấy rồi, học có giỏi không ạ, nghe giọng dì không giống người địa phương, quê dì ở đâu, dì đến đây bao lâu rồi, gần đây có chỗ nào đông vui nhộn nhịp dì giới thiệu cho cháu với ạ..."
Cố Tư Tầm giật giật tay áo tôi, ra hiệu cho tôi xem điện thoại.
【Quý Ngữ, định tra hỏi nhân khẩu người ta à? Đừng lỡ việc buôn bán của người ta.】
Dì ấy còn nhiệt hơn cả tôi, mỉm cười nói: "Lâu lắm rồi mới thấy đứa bé nào hoạt bát như vậy, được đó, phải tự tin, thoải mái như thế chứ!"
Chú bán cơm rang bên cạnh cũng bật cười.
"Đúng vậy, bé này đáng thật!"
Tôi quay đầu đắc ý liếc nhìn ấy.
"Nghe chưa!"
Anh không tự nhiên quay mặt đi, khóe môi lại khẽ cong lên.
Trời dần tối, còn đột nhiên đổ mưa lớn, chúng tôi tìm một trung tâm thương mại uống trà sữa trú mưa, một nhân viên nam có vẻ ngoài điển trai bất ngờ bước đến chỗ tôi, vẻ mặt đầy bất ngờ.
"Xin hỏi, có phải là Quý Ngữ không?"
Tôi hơi ngạc nhiên: "Sao cậu biết tên tôi?"
"Chúng ta học cùng trường mà, hồi đó có trận đấu bóng rổ của lớp, tổ chức các đi phát nước, tôi vừa nhìn đã thấy rồi, các cầu thủ dưới sân đều lén nhìn , khen xinh đẹp, mà lại còn ba hôm hai bữa có người viết thư cho trên tường tỏ nữa chứ..."
Tôi sẽ đối xử tốt với bất cứ ai khen tôi xinh đẹp.
"Cảm ơn đã khen, sao cậu lại đến đây việc vậy, thêm hè à?"
"Đúng vậy, bà ngoại tôi ở gần đây, tôi qua đây chơi tiện thể trải nghiệm cuộc sống."
"Ra vậy, thế thì ý nghĩa quá rồi."
Cậu ta rất dễ nói chuyện, thậm chí còn có thể suy luận ra bộ truyện tranh tôi thích dựa vào đồ trang trí trên túi xách của tôi.
Bạn thấy sao?