Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tôi trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Cố Tư Tầm bên cạnh càng lúc càng tối sầm, bàn tay buông thõng bên hông ấy siết chặt từng chút một, trắng bệch.
Một lúc sau, nhân viên nhìn sang bên cạnh tôi, do dự hỏi:
"Người bên cạnh là em trai à?"
"Ồ, ấy là chồng chưa cưới từ bé của tôi đó, sao, đẹp trai không!"
Tôi vươn tay ra túm lấy ấy, chẳng túm được gì, nhân viên có vẻ hơi sốc, rồi gãi gãi sau gáy.
"Anh ấy hình như đi trước rồi."
Tôi: ???
Đuổi theo ra ngoài, tôi thấy tài xế đã đến rồi, Cố Tư Tầm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ như từ chối giao tiếp với tôi.
Lên xe, tôi chất vấn ấy: "Tài xế đến rồi sao không nói với tôi một tiếng?"
Ting tong——
【Sợ tôi cái thằng câm này lỡ việc liên lạc cảm với học cũ đó mà.】
Tôi hơi sững sờ, lập tức có chút cảm , hóa ra ấy là nghĩ cho tôi.
"Không sao đâu, dù có câm cũng không ảnh hưởng đến việc tôi phát huy khả năng nói chuyện đâu!"
Cố Tư Tầm: "..."
Anh ấy trông có vẻ áp lực hơn nữa rồi.
Về nhà, Cố Tư Tầm nói nhiều hơn, cũng lại càng âm dương quái khí hơn, tôi đành mời ấy đi leo núi.
【Tìm tôi gì, không thêm được số liên lạc của tên chơi bóng rổ kia à? Thể lực cậu ta chắc chắn tốt hơn tôi cái thằng câm này nhỉ.】
Tôi mời ấy đi xem phim.
【Phim hoạt hình? Có lẽ tên chơi bóng rổ kia hợp với tâm hồn hơn nhỉ, tôi cái thằng câm vô vị này sao có thể sánh bằng người có thể cùng bàn luận cốt truyện được?】
Tôi chẳng gì nữa, chỉ ở bên cạnh ấy tưới hoa, thế mà tôi chỉ lỡ miệng than một câu nóng quá, ấy lập tức sầm mặt, cau mày thật chặt.
【Trước đây còn nói tôi là Bá Nha và Chung Tử Kỳ của , giờ thì chán tôi rồi à?】
Tôi: ???
Anh ấy ném bình tưới nước xuống, toàn thân tỏa ra khí lạnh rồi bỏ đi, sự kiên nhẫn của tôi cạn kiệt, mặt lạnh lùng đá một hòn đá bên cạnh.
Trong một khoảnh khắc, tôi dường như nhìn thấy bóng dáng của bố tôi trên người Cố Tư Tầm.
"Tôi cái thằng điếc này đương nhiên không sánh bằng con bảo bối của rồi."
"Cô đi dỗ con bé đi, còn quan tâm tôi cái thằng điếc không ai này gì?"
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/benh-kieu-thang-than/chuong-5.html.]
"Ngày nào đó con bé muốn đổi một người bố lành lặn, có phải cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý không?"
Lớn từng này rồi mà còn cạnh tranh với con mình, nói ra thật mất mặt, đàn ông đích thực thì cứ thoải mái, rộng rãi chút không được sao!
Hơn nữa, việc vô lý sự như vậy ở nhà chúng tôi sẽ bị trừng , mỗi lần bố tôi nói những lời âm dương quái khí đó, mẹ tôi đều sẽ lôi ông ấy vào phòng, một lát sau là truyền ra tiếng loảng xoảng.
Tôi đứng ngoài cửa nghe mà thấy sướng rơn, mẹ tôi mỗi lần đều ra mặt dạy dỗ bố tôi khiến tôi vô cùng cảm , nói chung, ngày hôm sau bố tôi quả thực sẽ ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Tư Tầm, trầm tư suy nghĩ, xem ra tôi cũng phải tìm cơ hội học hỏi kinh nghiệm từ mẹ tôi mới được, cảnh chúng tôi cãi nhau bị quản gia lén lút nhìn trộm, thu hết vào trong mắt.
Chú ấy khổ sở nói: "Tiểu thư Quý, và thiếu gia lại mâu thuẫn gì nữa vậy?"
Không nên nói chuyện với người khác khi tôi đang giận, vì tôi sẽ càng nghĩ càng tức.
Nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cằn nhằn, sau khi kể hết những chuyện mấy ngày nay, tôi tức giận nói:
"Chú quản gia, nói xem ấy có bệnh không!"
Chú ấy khẽ ho một tiếng: "Thiếu gia nhà chúng tôi quả thật có bệnh."
"...Tôi không nói cái bệnh đó!"
Vẻ mặt quản gia có chút khó nói thành lời, như đang kìm nén tiếng cười, lại như đang cảm thán.
Tôi quan tâm nhìn ấy: "Chú có bị táo bón không? Đừng giấu bệnh không chữa, đó là chuyện bình thường mà, cháu khuyên nên xin nghỉ một ngày đi bệnh viện khám xem sao, không thì nghiêm trọng sẽ mọc trĩ đó, nói đến trĩ, có biết bác sĩ Vương trên TikTok không..."
Thấy tôi lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt, mí mắt quản gia giật giật, vội vàng ngăn tôi lại.
"Tôi không bị táo bón, tôi chỉ muốn nói, có khả năng thiếu gia đang ghen tuông không?"
Ghen tuông?
Tôi có chút mơ hồ, lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên, vừa nhấc máy đã là tiếng Khương Kỳ khóc lóc gào thét:
"Quý Ngữ, tôi học trượt ván bị gãy chân rồi, cậu mau về thăm tôi đi huhuhu..."
Khi phản ứng lại, tôi đã thu dọn hành lý xong xuôi và nhanh chóng rời đi rồi, hình như quên chào tạm biệt Cố Tư Tầm thì phải?
Thôi kệ đi, dù sao ấy cũng không muốn nhìn thấy tôi mà.
Có lẽ mọi cảm thăng trầm trong đời Cố Tư Tầm đều đã dành hết cho Quý Ngữ rồi.
Vừa nhắm mắt, trong đầu ấy đã hiện lên cảnh bị những chàng trai khác chọc cho cười tươi roi rói, đáng ghét hơn là, tên nhân viên kia vừa nhìn đã biết là kẻ ngưỡng mộ !
Đối với những khách hàng khác thì thờ ơ, lãnh đạm trước mặt thì lại vô cùng cố để lộ cơ bắp tay và nửa khuôn mặt đẹp nhất của mình.
Mỗi hành đều được thiết kế cẩn thận, đúng kiểu điệu bộ câu dẫn!
Trong lúc nói chuyện còn thỉnh thoảng đỏ mặt, tự biến mình thành một chàng trai năng , rụt rè, ai mà biết được lén lút sau lưng có hút thuốc uống rượu gì không.
Cái tên chuyên đi quyến rũ vợ chưa cưới của người khác này…Anh ấy không thể chửi nổi, nên lại càng tức giận hơn.
Lần đầu tiên trong đời, Cố Tư Tầm hận mình là một thằng câm.
Bạn thấy sao?