Bệnh Kiều Thẳng Thắn – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ấy cố gắng thu hút sự ý của về phía mình, đang trò chuyện vui vẻ, còn vung tay đánh bay tay ấy ra mà không hề hay biết.

Cố Tư Tầm lập tức đỏ mặt, đúng rồi, mình là một thằng câm vô dụng, đương nhiên không thể thỏa mãn khao khát trò chuyện mãnh liệt của được.

Nhưng đồng thời cũng phản ánh một điều——

Mình không phải là Bá Nha và Chung Tử Kỳ duy nhất của Quý Ngữ, nếu sau này gặp được người phù hợp hơn, có phải sẽ không chút do dự mà vứt bỏ ấy không?

Dù sao chỉ muốn tìm người nói chuyện thôi, đâu quan tâm đối phương là ai, đúng không?

Hôn ước từ bé trên danh nghĩa của họ giống như một đĩa cát lỏng lẻo, gió thổi là tan, Cố Tư Tầm nghĩ, muốn giữ được Quý Ngữ, nhất định phải có được lời hứa của .

Cô là người trọng lời hứa, chỉ cần cam đoan đời này chỉ ở bên , thì nhất định sẽ không bỏ rơi .

Thế mà Cố Tư Tầm đã ám chỉ bằng lời biết bao nhiêu lần rồi lại cứ né tránh, thậm chí còn không chịu dỗ dành ấy.

Nói một câu "Tôi chỉ muốn chơi với " khó đến vậy sao! Từ khi trở về, Cố Tư Tầm rõ ràng cảm thấy Quý Ngữ ngày càng lạnh nhạt với mình.

Tin nhắn từ ban đầu là mấy nghìn tin, giờ thì chỉ còn vài tin ít ỏi, thậm chí còn không nói ngủ ngon với ấy nữa.

Trong lòng Cố Tư Tầm đau nhói, hốc mắt không ngừng cay xè, đúng rồi, Quý Ngữ căn bản không thèm để ý ấy, sao mà đoán được tâm tư ấy chứ?

Chưa biết chừng còn đi than phiền với người khác về việc ấy vô lý sự nữa, trang sách tiếng Anh trong tay đã bị ấy vò đến không còn nhìn ra chữ.

Thôi bỏ đi, ấy không có tư cách để vô lý sự.

Cố Tư Tầm hít sâu một hơi, đứng dậy, quyết định đi xin lỗi, vừa ra khỏi cửa thì va phải ông cụ Cố.

"A Tầm à, nhà bếp đồ ăn đêm rồi, cháu có muốn ăn chút không?"

Cố Tư Tầm lắc đầu, sau đó nghĩ đến điều gì, mắt sáng lên.

"Quý Ngữ chắc chắn cũng đói rồi, ấy thích mì nước trong, cháu muốn tự tay cho ấy một bát."

Ông nội Cố ngạc nhiên nói: "Tiểu Ngữ về nhà rồi mà, con bé không nói với cháu sao?"

Rầm——

Điện thoại rơi xuống đất.

Cố Tư Tầm như sét đánh ngang tai, đứng sững tại chỗ, sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Rất lâu sau, ấy mới hỏi: 【Cô ấy tại sao lại đi?】

Ông nội Cố thở dài một hơi.

"Theo kinh nghiệm của ông, ban đầu thì thấy mới lạ, người bình thường nào có thể chấp nhận sống cả đời với một người câm chứ, con bé chán cũng là bình thường."

"Không sao đâu, ông nội sẽ giúp cháu tìm chơi mới, cháu quên con bé đi."

Tầm mắt Cố Tư Tầm dần mờ đi, ấy vẫn cố chấp lắc đầu, nhặt điện thoại lên rồi chạy ra ngoài.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/benh-kieu-thang-than/chuong-6.html.]

Quản gia nói với giọng gấp gáp: "Đêm rồi, thiếu gia ấy, ấy muốn đi tìm tiểu thư Quý? Nhưng mà, ấy không dám đi máy bay..."

Ông nội Cố híp mắt, giọng rất khẽ.

"Vậy thì lái xe đi, tìm người đi theo là được."

Quản gia nhìn ông: "Gia chủ, ngài cố ý nói như vậy sao?"

Ánh mắt ông nội Cố thâm trầm.

"Đã thử đủ mọi phương pháp điều trị đều không được, chỉ có thể kích thích một chút thôi, không thấy nó quan tâm đứa trẻ nhà họ Quý đến mức nào sao?"

"Biết đâu, lại có hiệu quả bất ngờ đó."

Khương Kỳ liếc nhìn tám quả táo chất đống trên tủ đầu giường, cạn lời nói:

"Tôi không thích ăn táo, cậu đừng gọt nữa được không?"

"Cậu ngứa tay thì cứ gọt thịt tôi luôn đi!"

Tôi đập tay ấy ra, trong lòng bỗng dưng thắt chặt, luôn cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra, Khương Kỳ đảo mắt một cái.

"Ôi, có "tiểu tam" rồi là không thèm nói chuyện với tôi nữa hả?"

"Các cậu mới quen nhau bao lâu chứ? Tôi không cho phép cậu chơi với người khác thân hơn tôi, nghe chưa!"

Cô ấy vung nắm đ.ấ.m trong không trung, hung hăng nói:

"Tiểu tam tôi đánh c.h.ế.t cậu!"

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm nổ vang trời, tia chớp bầu trời sáng như ban ngày, tôi nhìn chằm chằm cơn mưa như trút nước, dự cảm bất an càng lúc càng mạnh.

Đột nhiên nhớ ra ông nội Cố từng nói với tôi rằng, bố mẹ Cố Tư Tầm c.h.ế.t vì tai nạn máy bay, vốn dĩ dự định ngày hôm sau mới về, vì hai vợ chồng quá nhớ con nên đã đổi sang chuyến bay hạ cánh vào buổi tối.

Ai ngờ lần này chỉ nhận được một tin nhắn:

【Bố, chúng con không về được rồi, nói với Tiểu Tầm, bố và mẹ mãi mãi con.】

Mỗi lần bố mẹ đi công tác về, Cố Tư Tầm đều chơi trò trốn tìm với họ.

Nửa đêm về sáng, trời đổ mưa bão, người tìm rất lâu, đến gần sáng mới tìm thấy ấy trong trạng bất tỉnh trong một chiếc hộp bị hỏng ở tầng hầm.

Chiếc hộp tự khóa lại, ấy bị nhốt bên trong suốt một đêm quá sợ hãi và nỗi đau mất cha mẹ, dưới cú sốc kép, ấy từ đó không thể mở miệng nói chuyện được nữa.

Tôi có chút hối hận vì đã không đích thân chào tạm biệt ấy, may mà lúc này ấy không ở Hải Thành, nếu không chắc chắn sẽ rất sợ hãi nhỉ?

Vừa định nhắn tin cho ấy, điện thoại của ông nội Cố đã gọi đến, vừa kết nối, giọng ông đã đầy vẻ gấp gáp.

"Tiểu Ngữ, A Tầm đi Hải Thành tìm cháu, gặp tai nạn liên hoàn tông xe, nó đã được đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố, bây giờ ông đang đến đó, cháu có thể đến thăm nó được không..."

Rầm——

Điện thoại rơi xuống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...