Bố tôi hít sâu vài hơi, chậm rãi : “Con còn mặt mũi nào hỏi bố tại sao? Con không những đến em con, mà còn đánh cả bố nữa. Bố nằm viện nửa tháng trời, con không thèm hỏi han một câu, có đứa con như con thì có ích gì!”
“Bố thu hồi tất cả những thứ đã chuẩn bị cho con. Tài sản trong nhà từ nay về sau không còn liên quan gì đến con nữa! Con đi đi!” Bố tôi xong liền nhắm mắt lại.
Anh trai tôi trợn mắt: “Cái gì, bố đuổi con ra khỏi nhà sao? Có phải do Mộng Mộng xúi giục không?”
Anh trai tôi liếc tôi với ánh mắt ác độc: “Nói cho mày biết, tao sẽ không ra khỏi nhà tay trắng đâu!
“Bây giờ tôi sẽ đi kiện ông ra tòa! Tôi không chỉ lấy lại tài sản của ông, mà tôi còn muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông!”
Bố tôi vẫn nhắm mắt im lặng, tôi thấy khóe mắt ông đã rớm lệ.
Mấy ngày trước, bố bảo tôi khóa thẻ ngân hàng của trai, bố muốn dạy cho ấy một bài học.
Nhưng không ngờ, vài ngày sau, bố tôi không những không dạy dỗ trai, mà trai tôi còn kiện cả bố mẹ tôi và tôi ra tòa, cầu toàn bộ tài sản trong nhà đều thuộc về ấy, đồng thời cầu chiếc xe và căn nhà đứng tên tôi phải sang tên cho ấy, căn nhà bố mẹ tôi đang ở sau này cũng phải thuộc về ấy, và tôi phải có trách nhiệm nuôi dưỡng bố mẹ.
Vương Yến Ni và trai tôi còn tìm đến giới truyền thông để bôi nhọ tôi trên mạng, tôi lừa gạt tiền bạc của bố mẹ, ở nhà kiêu căng ngạo mạn, ép bố mẹ chuyển hết tiền cho tôi, dựa vào quan hệ với cảnh sát mà nhiều lần đưa người nhà vào tù, ngay cả vụ dàn cảnh đụng xe mấy ngày trước cũng bị cắt ghép ác ý, tôi ỷ có tiền có quyền, đâm vào ông già không bồi thường, thậm chí còn không xuống xe xem xét vết thương của ông ta.
Trong video, trai tôi xuất hiện với vẻ mặt tiều tụy, hy vọng tôi tốt bụng một chút, chiếc xe và căn nhà bố mẹ cho tôi ấy có thể không đòi lại, hy vọng tôi đừng chuyện trong nhà nữa, đừng áp lực cho bố mẹ nữa, hy vọng tôi có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho ấy và bố mẹ một con đường sống…
Rất nhanh sau đó, tôi đã rơi vào tâm điểm của dư luận. Nơi việc, địa chỉ nhà, số điện thoại, đồng nghiệp và bè của tôi đều bị phơi bày. Thậm chí còn có người tôi đã nhiều lần báo cảnh sát, vu oan cho trai ruột và chị dâu tương lai…
Trên mạng toàn là những lời chửi mắng. Lãnh đạo đơn vị tôi gọi điện bảo tôi dạo này đừng đi vội, giải quyết ổn thỏa chuyện cá nhân trước đã. Lãnh đạo ông ấy tin vào nhân phẩm của tôi, gặp phải chuyện này vẫn nên nhanh chóng dịu hình và có phản công mạnh mẽ.
Lãnh đạo giới thiệu cho tôi một người nổi tiếng trên mạng, bảo tôi tìm ấy giúp đỡ.
Tôi cảm ơn lòng tốt của lãnh đạo và bắt đầu hành phản công.
Anh trai tôi bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!
Tôi đầu tiên tìm đến đồn cảnh sát khu vực, cầu viên cảnh sát đẹp trai công bố kết quả xử lý vụ dàn cảnh đụng xe. Thông qua việc công bố thông tin chính thức của đồn cảnh sát và sự chia sẻ của người nổi tiếng trên mạng, rất nhiều cư dân mạng đã biết sự thật về vụ dàn cảnh đụng xe, không còn mù quáng hùa theo nữa. Còn một bộ phận quần chúng quay sang chửi mắng những kẻ lừa đảo vô liêm sỉ, chửi Vương Yến Ni và trai tôi vô lương tâm, đến cả em ruột cũng hãm .
Tiếp theo, tôi cầu đồn cảnh sát ở thành phố tôi ở và đồn cảnh sát địa phương công bố trên mạng nguyên nhân và kết quả xử lý những lần tôi báo cảnh sát trước đây. Cùng với sự chia sẻ của người nổi tiếng trên mạng, sự thật đã phơi bày hoàn toàn. Ngày càng có nhiều người chửi mắng cả nhà Vương Yến Ni là lũ táy máy, chửi trai tôi là kẻ hồ đồ, đầu óc có vấn đề…
Cuối cùng, tôi đăng tải đoạn ghi âm trai tôi xúi giục Vương Yến Ni đòi một trăm vạn tệ tiền sính lễ và video giám sát ấy đánh bố tôi. Cả mạng xã hội lập tức bùng nổ. Anh trai tôi trở thành kẻ bị mọi người căm ghét, công ty đuổi việc ấy, bè, đồng nghiệp xa lánh ấy!
Đến cả bố mẹ ruột còn bày mưu tính kế, người như ai dám qua lại!
Anh ấy và Vương Yến Ni cũng chia tay, vì ấy thất nghiệp, bố tôi lại khóa thẻ ngân hàng của ấy, ấy không có tiền. Anh ấy tìm Vương Yến Ni đòi lại năm mươi vạn tiền sính lễ như đã hứa, Vương Yến Ni đã đưa hết tiền cho em trai, căn bản không có tiền cho trai tôi. Thế là hai người nhanh chóng cãi nhau.
15
Vị thẩm phán phụ trách hòa giải vụ án đã đưa trai tôi đến nhà. Anh trai tôi đã chuyển ra ngoài ở từ lâu, giờ về nhà, cứ như cách một thế giới.
Nhìn đơn kiện của trai: toàn bộ gia sản đều phải thuộc về ta, lại không nuôi dưỡng bố mẹ, tôi bật .
Trước khi thẩm phán hòa giải kịp mở lời, tôi đã đưa tay ngăn lại, lấy ra một tờ giấy đã ố vàng đưa cho thẩm phán xem: “Đây là giấy khai sinh của Trần Chí Vĩ, ấy không phải là con ruột của bố mẹ tôi, mà là con trai của đồng đội bố tôi.”
“Cái gì! Không thể nào, sao có thể chứ!” Cằm Trần Chí Vĩ suýt chút nữa rớt xuống đất.
“Trần Vũ Mộng, mày lại muốn giở trò gì nữa!
“Thưa thẩm phán, bọn họ không muốn chia tài sản nên mới giả giấy tờ. Loại giấy tờ này tôi có thể mua cả đống trên mạng!” Trần Chí Vĩ chỉ tay vào tôi.
Tôi lấy lại giấy khai sinh từ tay thẩm phán rồi cất đi: “Không sao cả, vẫn có thể giám định ADN, cả bố mẹ tôi và ấy cùng .”
Hôm đó, nhận giấy triệu tập của tòa án, thấy sự việc náo loạn đến mức này, bố mẹ tôi cuối cùng cũng hết hy vọng, thật với tôi.
Hóa ra, Trần Chí Vĩ là con trai của đồng đội bố tôi. Đồng đội bố tôi qua đời vì tai nạn xe hơi, lúc đó Trần Chí Vĩ mới vài tháng tuổi. Mẹ ấy vì chồng mất mà buồn bã u uất, dù bố mẹ tôi đã cố gắng chăm sóc, bà ấy vẫn qua đời vì trầm cảm khi ấy hai tuổi rưỡi.
Thế là, bố mẹ tôi đã không chút do dự nhận trách nhiệm chăm sóc Trần Chí Vĩ, dù sao mẹ tôi cũng thường xuyên giúp trông nom ấy, từ lâu đã coi ấy như con ruột.
Sau đó, khi Trần Chí Vĩ bốn tuổi rưỡi, mẹ tôi sinh ra tôi.
Vì bố mẹ luôn đối xử bình đẳng với chúng tôi, chưa bao giờ phân biệt đối xử vì ấy không phải con ruột. Từ nhỏ đến lớn, bất kể ăn uống, quần áo, đồ chơi, đồ dùng, hay nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, bố mẹ tôi đều chia đều, nên tôi và Trần Chí Vĩ căn bản không hề biết chúng tôi thực ra không có quan hệ huyết thống nào, bố mẹ coi ấy như con đẻ, lại không phải là bố mẹ ruột của ấy.
Rất nhanh sau đó, kết quả giám định ADN đã có, loại trừ khả năng Trần Chí Vĩ là con ruột của bố mẹ tôi.
Thế này thì đơn giản rồi, kiện tụng cũng không cần nữa, thẩm phán hòa giải vẻ mặt nhẹ nhõm.
Lúc này, Trần Chí Vĩ đến nhà, ấy khóc rất đau khổ, miệng không ngừng gọi bố mẹ, quỳ xuống trước giường bố tôi, khóc lóc mình sai rồi, xin bố tôi tha thứ, Vương Yến Ni đã thai rồi, hai người họ chia tay, gia đình chúng ta vẫn như trước đây, sống hòa thuận vui vẻ bên nhau, ấy nhất định sẽ là một người trai tốt bụng rộng lượng, không can thiệp vào chuyện bố mẹ mua nhà mua xe cho tôi nữa.
Bố tôi vẫn nhắm mắt không để ý đến Trần Chí Vĩ.
Tôi trực tiếp sắp xếp cho mẹ đi du lịch giải khuây, mẹ tôi mềm lòng, tôi sợ bà ấy không chịu , một phút yếu lòng sẽ ra hậu họa khôn lường.
Tôi gọi bảo vệ, khiêng Trần Chí Vĩ cùng với chiếc ghế sofa trong nhà ra ngoài, vì ta ôm chặt chiếc ghế sofa không chịu buông, không còn cách nào khác, chỉ còn cách ném cả người lẫn ghế ra ngoài!
16
Tôi đã kiện cả nhà Vương Yến Ni, cầu trả lại một trăm vạn tệ tiền sính lễ, dù sao cũng chưa kết hôn, nên phải trả lại tiền.
Nghe nhà Vương Yến Ni vì lo lắng phải trả lại một trăm vạn, gấp gáp xoay sở, vay mượn khắp nơi, Vương Yến Ni bất đắc dĩ lại tìm trai mới…
Nhà họ Vương nhanh chóng trả lại nhà tôi sáu mươi vạn, và Vương Yến Ni sắp có thai, có thai rồi sẽ kết hôn, kết hôn sẽ đòi tiền sính lễ từ nhà trai, bảo chúng tôi yên tâm, bốn mươi vạn còn lại sẽ nhanh chóng trả cho chúng tôi.
Mọi chuyện cuối cùng cũng tạm lắng xuống. Từ nay về sau không còn cảnh gà bay chó sủa, tranh giành nhau vì nhà cửa, xe cộ, tiền bạc nữa. Cả nhà ba người ngồi quây quần trên chiếc ghế sofa mới mua, vui vẻ xem chương trình đón giao thừa, trong tiếng pháo nổ rộn rã chào đón năm mới…
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!
Bạn thấy sao?