“Đừng đi!” Tôi nhanh chân bước lên chặn hai người lại!
“Chị Yến Ni, có mấy chuyện em muốn rõ với chị!”
“Thứ nhất, nhà em trai bình đẳng, trai em có gì thì em chắc chắn cũng có cái đó, điểm này chị không thay đổi đâu!”
“Thứ hai, em có lấy chồng hay không, khi nào lấy chồng, không cần chị quan tâm, em có bố mẹ lo.”
“Thứ ba, em tiêu tiền của bố mẹ em, không phải tiền của trai em, phiền chị ơn hiểu cho rõ! Đừng có lấy cái quan niệm nhà chị tài sản đều là của con trai để trói buộc em.”
“Thứ tư, thay vì suy nghĩ xem tài sản nhà em phân chia thế nào, chi bằng chị nên đọc sách nhiều hơn, trau dồi kiến thức, học người ta mắng người không tục tĩu, nên nhớ, điều đáng sợ nhất của một người không phải là xấu xí, mà là, không có văn hóa!”
Nói xong, tôi không thèm khuôn mặt giận dữ đến run rẩy của Vương Yến Ni, trực tiếp nhảy lên xe lái đi.
Bố mẹ tôi ở hàng ghế sau khẽ thở dài, vẻ mặt lo lắng, rõ ràng, họ cũng không thể chấp nhận lời và hành của Vương Yến Ni.
Chưa cưới mà tay đã dài đến thế, thô bạo can thiệp vào chuyện nhà chồng tương lai, thật sự cưới một người phụ nữ như về, thì sau này chẳng phải sẽ lật tung cả mái nhà lên hay sao!
6
Buổi tối, trai tôi về nhà với bố mẹ là muốn nhanh chóng kết hôn với Vương Yến Ni.
Bố mẹ tôi và trai đã có một cuộc chuyện dài, bày tỏ những lo lắng trong lòng, hy vọng trai suy nghĩ lại, dù sao đây cũng là chuyện cả đời.
Nhưng trai tôi hoàn toàn không để tâm, cho rằng Vương Yến Ni chỉ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình, sau này cưới về sẽ dần thay đổi tốt hơn.
Anh ấy đã quyết tâm với Vương Yến Ni, hoàn toàn không lay chuyển.
Không còn cách nào khác, vì trai tôi đã quyết tâm với Vương Yến Ni, hơn nữa ta đã có thai, bố mẹ tôi chỉ còn cách đồng ý, rồi hẹn ngày gặp mặt bố mẹ Vương Yến Ni để bàn chuyện cưới xin và sính lễ.
Ngày gặp mặt gia đình hai bên, họ hàng nhà Vương Yến Ni đều đến, một phòng riêng căn bản không đủ chỗ ngồi, bất đắc dĩ phải mở thêm hai phòng nữa.
“Sính lễ bên nhà chúng tôi là năm mươi vạn tệ, tiền đồ cưới hai mươi vạn, vàng bạc trang sức hai mươi vạn, rồi còn phải lì xì cho em trai nó mười vạn nữa, tổng cộng cũng chỉ có một trăm vạn thôi.” Mẹ Vương Yến Ni, với chiếc răng vàng to tướng, mở miệng .
Tôi hít một hơi lạnh, đây là số tiền sính lễ cao nhất mà tôi từng nghe thấy, không có cái nào cao hơn!
“Chuyện kết hôn thì liên quan gì đến em vợ, sao còn phải lì xì cho em vợ mười vạn tệ nữa chứ!” Em họ tôi, Thiện Thiện, không nhịn .
“Đây là phong tục bên nhà chúng tôi!” Người thân bên phía Vương Yến Ni giải thích.
“Là tôi nông cạn rồi, ở cùng một thành phố mà chưa bao giờ nghe thấy cái phong tục kỳ lạ này!” Tôi khẽ , mẹ tôi trừng mắt tôi.
“Đòi nhiều sính lễ như , thì chuẩn bị đồ hồi môn gì?” Thiện Thiện tiếp tục hỏi, mẹ tôi đưa tay qua muốn véo ấy, ấy kịp thời tránh .
“Một chiếc xe điện!”
“Nhãn hiệu xe điện nào ?” Thiện Thiện rất hứng thú với xe điện.
“YADEA*! Chúng tôi xem toàn là những nhãn hiệu lớn đấy!” Mẹ Vương đắc ý .
*Xe đạp điện
“YADEA!” Suýt chút nữa rớt hàm cả đám người.
Mặt Vương Yến Ni thoáng chút xấu hổ, rõ ràng ta cũng biết đồ hồi môn của mình không sang trọng.
Mẹ kéo tôi và Thiện Thiện ra ngoài cửa, dặn dò hai đứa ngậm miệng lại đừng lung tung, chuyện đã đến nước này rồi, gì cũng vô ích.
Bố mẹ tôi rất sảng khoái đồng ý số tiền sính lễ, hẹn hai tháng sau, khi Vương Yến Ni mang thai qua ba tháng đầu, thai đã ổn định thì đi đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới.
Buổi tối, tôi lái xe về khu dân cư, vừa xuống xe, nghe thấy tiếng quen thuộc vọng ra từ dải phân cách cây xanh bên cạnh, là trai tôi đang gọi điện thoại.
“Yến Ni, hôm nay em rất tốt đấy. Thấy chưa, nhà em bảo nhà đưa cho nhà em một trăm vạn, họ liền đồng ý ngay một trăm vạn tệ đấy.”
“Không ngờ bố mẹ lại chịu chi ra nhiều tiền sính lễ như .” Giọng Vương Yến Ni cũng rất phấn khích, đặc biệt rõ ràng trong đêm vắng.
“Không còn cách nào khác, nhà vẫn luôn chủ trương trai bình đẳng. Họ có thể bỏ ra nhiều tiền như mua nhà mua xe cho em , chỉ có thể cố gắng thông qua sính lễ để moi càng nhiều tiền từ tay họ càng tốt. Nếu không thì chẳng phải em lợi hết sao?”
“Đến khi kết hôn vẫn còn nghĩ ra cách moi tiền từ bố mẹ, em tạm thời tăng thêm hai mươi vạn tiền sính lễ, lúc xuống xe lại đòi thêm mười vạn tiền xuống xe, lúc vào cửa lại đòi thêm mười vạn tiền vào cửa, ha ha, thế nào, thông minh không?”
“Anh thật là giỏi!” Vương Yến Ni khen ngợi: “Mẹ em rồi, một trăm vạn tiền sính lễ này, cho em trai em năm mươi vạn, lúc cưới cho chúng ta năm mươi vạn!”
Tôi đứng ngây người tại chỗ, hóa ra tất cả mọi chuyện đều do trai tôi bày ra!
Anh ấy rõ ràng không muốn bố mẹ mua nhà cho tôi, ấy biết bố mẹ sẽ không nghe lời ấy, thế là ấy xúi giục Vương Yến Ni đòi một khoản sính lễ khổng lồ, cố gắng lấy hết tiền của bố mẹ về tay hai người họ.
Thật là người trai tốt của tôi!
7
Tôi không chuyện này với bố mẹ, vì không muốn hai người già phải buồn lòng.
Có những chuyện, tôi hiểu rõ trong lòng là rồi!
Người môi giới gọi điện cho tôi, căn nhà đã trang trí xong tôi đã đi xem rồi, vị trí và kiểu dáng đều rất ưng ý, nội thất bên trong trang trí đơn giản mà trang nhã, đúng là phong cách tôi thích.
Tôi đã mời một công ty chuyên nghiệp đến đo nồng độ formaldehyde, họ trang trí rất thân thiện với môi trường.
Bố mẹ tôi cũng đến xem, cả hai đều rất hài lòng, thế là họ trả toàn bộ tiền mua căn nhà đó cho tôi.
Bạn thấy sao?