Bị Chị Dâu Tương [...] – Chương 4

Sau khi mua nhà, tôi đã trang trí thêm nội thất mềm, rồi người dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ. Vừa chuyển đến nhà mới ba ngày, Vương Yến Ni gọi điện thoại, mẹ ta bị bệnh, muốn đến thành phố tôi ở để khám bệnh.

Tôi không muốn tiếp đón bà ta, bố mẹ tôi đặc biệt gọi điện dặn dò, dù sao cũng sắp thành người một nhà rồi, chuyện cũ bỏ qua đi, thế là tôi đành phải miễn cưỡng ra ga tàu đón hai mẹ con.

Mẹ Vương không bị bệnh nặng gì, chỉ là đến bệnh viện kiểm tra u tuyến giáp, xem có cần phẫu thuật hay không.

Vì đã hẹn ngày hôm sau đi khám bác sĩ, hôm đó cũng không có việc gì , Vương Yến Ni và mẹ ta đề nghị muốn ăn chút đồ ngon, rồi đi dạo phố.

Đón hai mẹ con đã là giữa trưa, chỉ có thể đi ăn cơm trước.

Tôi chọn món đầu cá kho tộ đặc sản của địa phương, nghĩ vừa có thể ăn đặc sản, lại không quá dầu mỡ, ảnh hưởng đến việc mẹ Vương xét nghiệm vào ngày hôm sau.

Không ngờ, Vương Yến Ni và mẹ ta hoàn toàn không nghĩ đến việc ngày mai còn phải xét nghiệm máu, không ăn đồ quá dầu mỡ, cứ thế gọi món lung tung, rồi ăn uống thả phanh. Trước sự ngỡ ngàng của tôi, họ đã “xử lý” xong một bàn hải sản!

Tính tiền xong, ba người ăn hết hai nghìn tám trăm tệ!

Chính xác hơn, phải là hai người ăn hết hai nghìn tám trăm tệ!

Tôi chưa bao giờ thấy người bệnh và phụ nữ có thai nào ăn nhiều như , cứ như tám đời chưa ăn!

Không kém gì các đô vật sumo Nhật Bản!

Khi đi dạo phố, Vương Yến Ni và mẹ ta bước chân thoăn thoắt, không biết mệt mỏi, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác thử đồ. Tôi thì đã mệt mỏi rã rời, cứ vào cửa hàng nào là lại ngồi phịch xuống ghế sofa xem hai người thử đồ.

Dù mệt mỏi, tôi vẫn trả tiền cho họ, mua cho Vương Yến Ni một đôi giày bệt mềm mại, mua cho mẹ Vương một chiếc áo len, cộng thêm mỗi người một bộ đồ ngủ, tổng cộng hết một nghìn sáu trăm tệ.

Trong cửa hàng vàng bạc, Vương Yến Ni đeo một chiếc vòng tay vàng ba mươi gram, ngắm nghía trái phải, vẻ mặt rất thích thú!

Nhân viên phục vụ không ngừng nịnh nọt, đủ thứ lời hay ý đẹp: “Da của quý khách trắng, chiếc vòng tay vàng này đặc biệt tôn da của quý khách.”

“Quý khách đeo chiếc vòng tay này rất hợp, quá đẹp, quá có khí chất!”

“Kiểu dáng vòng tay mới lạ, độc đáo, mỗi cửa hàng chỉ có một chiếc, quý khách đeo chắc chắn sẽ không bị trùng vòng với người khác!”

Trong tiếng tâng bốc của nhân viên, Vương Yến Ni hơi lâng lâng: “Mộng Mộng, em xem chị đeo chiếc vòng này có đẹp không?”

“Đẹp ạ.” Tôi đáp cho có lệ.

“Sau này cưới rồi đeo chắc là hợp nhỉ?”

“Hợp ạ.” Tôi ngắn gọn.

“Vậy em xem chiếc vòng này có đắt không?”

Chiếc vòng này niêm yết giá hai vạn ba nghìn tệ, nếu tính theo số tiền hai mươi vạn mà nhà tôi cho ta mua vàng, thì không đắt.

“Không đắt đâu ạ.” Tôi trả lời.

“Ừm, vì em không đắt, mà lần này chị mang theo tiền đều để cho mẹ khám bệnh, em có thể giúp chị mua trước không, xong rồi bảo trai em chuyển tiền lại cho em?” Vương Yến Ni nghiêng đầu tôi.

Ăn cơm hết hai nghìn tám trăm tệ, đi dạo phố hết một nghìn sáu trăm tệ, vẫn còn thấy chưa đủ? Chưa tiêu đến nơi đến chốn à?

Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng bàn tính lách cách trong đầu Vương Yến Ni, tham lam không đáy, thật sự coi tôi là kẻ ngốc hay sao!

Ăn cơm tôi đã tròn bổn phận chủ nhà, đi dạo phố tôi cũng mua quà tùy tay rồi, bây giờ ta còn muốn nhắm vào món trang sức mấy vạn tệ nữa chứ!

Tôi : “Chị dâu, nhà em không phải đã cho chị một trăm vạn tiền sính lễ rồi sao, trong đó có cả hai mươi vạn tiền mua vàng bạc trang sức đấy. Chị muốn mua thì cứ bảo dì giúp chị mua luôn đi. Dì ơi, tiền sính lễ ở trong tay dì hay là ở trong tay chị Yến Ni ạ?”

Câu hỏi này đẩy mẹ Vương vào thế khó, bà ta há miệng muốn gì đó lại thôi.

Chắc là tiền sính lễ đã bị em trai Vương Yến Ni lấy đi từ lâu rồi, túi hai mẹ con còn sạch hơn cả mặt!

Mà nhân viên phục vụ vừa nãy còn tâng bốc hết lời, vừa thấy hình này liền lạnh mặt.

Vương Yến Ni vô cùng xấu hổ, mặt từ trắng chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang xanh, cứ như tắc kè hoa .

Tôi chưa bao giờ thấy trên mặt một người lại có nhiều màu sắc phong phú như , cứ như một bảng màu!

“Dì ơi, chị Yến Ni thích chiếc vòng tay này như , dì cứ mua đi ạ, dù sao cũng đã cho hai mươi vạn tiền mua đồ trang sức bằng vàng rồi, hoàn toàn đủ mua mà!” Tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Mẹ Vương xấu hổ , sang chuyện khác: “Yến Ni, con thật sự thích chiếc vòng này sao? Mẹ thấy không đẹp, kiểu dáng hơi cũ.”

“Con thấy cũng đẹp mà dì, dù sao vàng vẫn cứ tăng giá, dù mua về không đeo, để đó cũng ngày càng có giá trị, tranh thủ hôm nay mua luôn đi, mấy ngày nữa gặp cái nào thích thì mua thêm vài món nữa, hai mươi vạn tệ tiền vàng cưới thật sự phải chọn lựa kỹ càng đấy ạ.”

“Dì ơi, tiền của dì ở trong WeChat hay là thẻ ngân hàng ạ? Cửa hàng vàng bạc hỗ trợ mọi hình thức thanh toán ạ.” Tôi trực tiếp hóa thân thành nhân viên phục vụ nhiệt .

Nhân viên phục vụ tôi với ánh mắt biết ơn.

Mẹ Vương càng thêm xấu hổ.

“Sao , tiền sính lễ ở trong tay chị Yến Ni sao?” Tôi quay mặt hỏi Vương Yến Ni.

Bị tôi ép hỏi như , Vương Yến Ni hơi khó chịu, chỉ còn cách lại chiếc vòng tay, lấy cớ kiểu dáng bình thường, giả vờ không thích lắm, tháo ra trả lại cho nhân viên phục vụ, thành công nhận một cái liếc mắt khinh bỉ từ nhân viên.

Hành trình tiếp theo chẳng có gì đặc sắc. Biết tôi sẽ không trả tiền cho ta nữa, hứng thú đi dạo phố của Vương Yến Ni và mẹ ta giảm đi rất nhiều, muốn nghỉ ngơi một chút, tiện thể tham quan nhà mới của tôi.

Tôi dẫn hai người đi tham quan một vòng ngôi nhà mới của mình. Giữa chừng tôi nhận điện thoại, quay lại thì thấy Vương Yến Ni và mẹ ta đã lấy hành lý ra chuẩn bị tắm rửa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...