Chỉ vì tôi không đồng ý để chồng đưa vợ góa của em ta – Giang Uẩn Uẩn – về sống chung trong nhà, mà ta đã tung đầy tin đồn bẩn thỉu về tôi khắp nơi.
Chỉ sau một đêm, tôi mang danh ô nhục khắp phố phường, ảnh chụp tôi mặc đồ mát mẻ không đủ che thân bị phát tán khắp mọi ngõ ngách.
Có người đến tận quán lẩu của tôi, vừa ăn vừa tạt cả nồi dầu đỏ vào người tôi, mặt đầy ghê tởm.
“Buồn nôn quá! Ai mà dám ăn lẩu nhà mày nữa hả? Ai biết tay mày có sạch sẽ không!”
“Ban ngày thì là bà chủ quán lẩu, ban đêm không biết lại nằm trên giường đàn ông nào mà lả lơi!”
…
Tất cả những lời nhục mạ này đều do Diệp Tư Hoài – chồng tôi – bỏ tiền người đến mắng chửi để tăng độ “chân thực”.
Tôi vừa khóc vừa cầu xin, đồng ý cho Giang Uẩn Uẩn dọn về sống cùng nhà, chỉ mong Diệp Tư Hoài chịu đứng ra đính chính tin đồn.
Nhưng ta lại tỏ ra ghê tởm, đạp tôi một cú thật mạnh rồi lạnh lùng :
“Cô khiến Uẩn Uẩn khóc suốt ba ngày ba đêm, mắt sưng húp cả lên, tôi phải ăn sao với em dưới suối vàng? Lần này phải dạy một bài học nhớ đời!”
Sau đó, đúng như ta mong muốn, tôi bị dày vò đến mức không khác gì một con kiến hèn yếu, chẳng thể tổn gì cho Giang Uẩn Uẩn nữa, thì ta cũng chuẩn bị dừng tay.
Nhưng rồi ta nhận cuộc điện thoại đầy hoảng loạn từ thân: “Chị dâu… nhảy lầu tự tử rồi!”
“Bốp!” – tôi bị một người phụ nữ dữ tợn tát mạnh ngã nhào xuống đất.
Cô ta giận dữ đến mức như muốn lột da róc xương tôi, nghiến răng nghiến lợi:
“Con tiện nhân này! Mày dám quyến rũ chồng tao! Mày không có đạo đức à? Anh ấy kiếm có chút tiền, mà đổ hết vào cái đồ hồ ly tinh như mày!”
Tôi dùng bàn tay bị bỏng che mặt đang rát bỏng, ngơ ngác :
“Tôi chưa từng quyến rũ chồng , thậm chí tôi còn không biết ta là ai. Tất cả đều là tin đồn!”
Cô ta không tin, cúi xuống túm lấy cằm tôi, miệng còn phun nước bọt vào mặt tôi.
Tôi chằm chằm ra ngoài cửa. Mỗi ngày Diệp Tư Hoài đều đi ngang qua cửa tiệm sau khi tan , giờ cũng gần đến lúc đó.
Cuối cùng, khi tôi sắp không chịu nổi nữa, Diệp Tư Hoài xuất hiện ngoài cửa.
Tôi loạng choạng đứng dậy, đẩy cửa lao ra nắm lấy cánh tay ta.
“Diệp Tư Hoài, chỉ cần chịu lên tiếng đính chính, tôi sẽ lập tức biến mất khỏi cuộc đời của và Giang Uẩn Uẩn, không?”
Tôi vẫn chưa chịu từ bỏ. Tôi không tin, đã sống bên nhau mười năm, ta có thể tuyệt đến thế.
Diệp Tư Hoài nhíu mày, ánh mắt lại không hề có chút mềm lòng.
“Tôi chưa từng muốn rời khỏi tôi, tôi chỉ muốn học một bài học!”
“Ôn Dĩ Trĩ, tàn nhẫn không chịu để Uẩn Uẩn vào nhà, bắt ấy – một phụ nữ đang mang thai – phải sống một mình, thì tôi cũng phải để nếm thử cuộc sống của phụ nữ khó khăn thế nào!”
Lúc này, đám khách trong quán lẩu cũng ùa ra theo người phụ nữ hung hăng kia.
Anh ta ghét bỏ, lại một lần nữa đẩy tôi về cái “hố lửa” ấy.
Người phụ nữ đó đập một xấp ảnh vào người tôi.
“Mày còn dám cãi à? Đây là bằng chứng rành rành! Mày thật ghê tởm! Có chồng rồi mà còn đi kẻ thứ ba!”
Một tấm ảnh dính đầy nước lẩu nhầy nhụa dán vào người tôi. Tôi cầm lên , như bị sét đánh giữa trời quang.
Đó là bức ảnh tôi bị chuốc thuốc và quấy rối ở quán bar năm đại học, khi cố giành suất du học cho Diệp Tư Hoài, bị người ta chụp lại.
Chính Diệp Tư Hoài khi ấy đã liều mạng đánh nhau mới lấy lại bức ảnh đó, không để nó bị phát tán.
Vậy mà giờ đây, ta lại đem bức ảnh đó in hàng vạn bản, chỉ để giúp Giang Uẩn Uẩn xả giận.
Tôi run rẩy không cầm nổi tấm ảnh, đôi mắt đỏ ngầu, quay đầu ta.
“Anh… dám phát tán bức ảnh đó sao?”
Nước mắt tôi ào ào tuôn xuống.
Những bức còn lại đều là ảnh AI ghép, tôi còn nghĩ mình vẫn còn cơ hội giải thích.
Nhưng bức ảnh này lại là nỗi nhục lớn nhất đời tôi, từng khiến tôi trầm cảm suốt một thời gian dài, không thể ngẩng đầu lên trước ai, là vết sẹo mãi mãi trong lòng tôi.
“Nói gì đi chứ!” – tôi vừa khóc vừa hét lên.
Có vẻ dáng vẻ đáng thương của tôi khiến ta hơi dao , vẻ mặt dường như dịu đi, định điều gì đó thì một cuộc điện thoại gọi đến.
“Tư Hoài, em thật không biết phải cảm ơn thế nào nữa, tặng cho em và con tận năm căn biệt thự ven biển cơ mà.”
“Dĩ Trĩ mà biết chắc sẽ giận lắm nhỉ? Hay là lấy lại đi, em không muốn ảnh hưởng đến cảm của hai người.”
Ánh mắt Diệp Tư Hoài lập tức trở nên cứng rắn trở lại. Sau khi dỗ dành xong ta, ta lạnh lùng cúp máy, với tôi bằng giọng đầy băng giá:
“Không có chút “chân thực” nào thì mãi mãi không bao giờ nhớ đời!”
Nói xong, Diệp Tư Hoài xoay người rời đi.
Tôi lại một lần nữa ngẩn người đứng chết lặng tại chỗ.
Năm căn biệt thự ven biển?
Diệp Tư Hoài sợ tôi là kiểu phụ nữ thực dụng nên suốt bao năm kết hôn chỉ cho tôi chưa đến một nghìn tệ.
Toàn bộ chi tiêu sinh hoạt của tôi đều dựa vào cái quán lẩu nhỏ này. Vì mưu sinh, cơ thể tôi đã sớm kiệt quệ.
Thế mà Diệp Tư Hoài lại có thể không chút do dự tặng Giang Uẩn Uẩn hẳn năm căn biệt thự ven biển?!
Tiếng người mắng chửi xung quanh dần mờ đi trong tai tôi, chỉ còn âm thanh ầm ầm như sấm dội.
Khi họ mắng mỏ chưa đủ hả hê, họ còn tay chân với tôi.
Tôi co rúm người lại dưới đất, mặc người sỉ nhục, nước mắt tuyệt vọng chảy dài.
Đau quặn ở bụng dưới, máu chảy lênh láng khắp nền gạch.
Lúc đó tôi mới nhận ra – mình đang mang thai!
Thấy tôi chảy máu, sợ xảy ra án mạng, đám người kia vừa chửi vừa bỏ chạy.
Bạn thấy sao?