Tôi tìm đến hỏi lý do, ta còn ngang nhiên đáp:
“Cô là người mới, dọn giường, tiêm truyền, dọn dẹp này nọ… nhiều chút, không thì lấy đâu ra cơ hội rèn luyện?”
Không chỉ , ngay cả đồng nghiệp giao ca cũng bắt nạt tôi.
Y tá ca trước cố để dịch truyền chảy thật chậm, kéo dài đến khi tôi vào ca mới phải thay chai.
Đến lượt Tiện Tiện vào ca sau, vừa thấy quầy y tá bừa bộn là không cần hỏi nguyên nhân, lập tức xả nguyên một tràng vào tôi:
“Cô ở đây nửa năm rồi, sao vẫn chẳng cái gì ra hồn?”
“Nhìn xem, bừa bộn thế này, thì , không thì biến!”
Tôi theo hướng tay ta chỉ.
Trên bàn, đủ loại biểu mẫu, sổ ghi chép, xen lẫn túi rác đựng đồ ăn vặt, bày bừa lộn xộn.
Bực hơn nữa là, hồ sơ điều dưỡng lẽ ra phải điền đầy đủ thì lại trắng trơn.
Điều đó có nghĩa là, ca sau của ta sẽ phải ngồi trước bản điện tử, chép từng chữ một về diễn biến bệnh vào sổ.
Việc “dọn đống rác” này, ai gặp phải mà chẳng tức.
Chỉ là—
“Tôi vừa từ phòng bệnh ra, cả đêm không rảnh tay.”
“Lúc tới, người ngồi lì ở quầy y tá là ai, không biết à?”
“Sao không đi hỏi tội họ?”
Hơn nữa, câu “biến đi” này, có phải quá đáng rồi không?
Tôi thắc mắc: “Tôi biến thì có lợi gì cho ?”
“Tết sắp đến, khoa nào cũng bận, không thể điều thêm y tá sang.”
“Với lại, nếu tôi biến, ở đây người trẻ nhất chính là , xem, chị Triệu sẽ tìm ai đổi ca?”
Tiện Tiện nghe xong thì hiểu ra, nét mặt lập tức như chim sợ cành cong.
“Nếu giờ đi, sẽ không lấy chứng chỉ. Cô không thể đi .”
Cô ta đúng. Không có tấm chứng chỉ đó, sau này chẳng bệnh viện nào nhận.
Có lẽ vì mà bọn họ mới dám ỷ thế bắt nạt tôi như thế?
Chỉ tiếc là, tôi chẳng thèm quan tâm đến cái chứng chỉ đó, ai cũng đừng hòng lấy nó để khống chế tôi.
Tôi về phía thang máy, hỏi Tiện Tiện: “Giờ này rồi, ca kèm của sao vẫn chưa đến?”
Nghe , sắc mặt ta lập tức thay đổi, mất hẳn vẻ hùng hổ ban nãy, vội vàng bắt tay dọn rác trên bàn.
Tôi biết ca kèm của ta là chị Triệu và điều dưỡng trưởng.
Hai người đó vốn là “cao thủ” đi muộn, về sớm, thì qua loa.
Tôi cũng biết, Tiện Tiện nhà không khá giả, rất trân trọng công việc này.
Đúng là, mấy người này chỉ thích bắt nạt kẻ yếu thôi!
Tôi điền xong thông tin bàn giao ca, rồi ném quyển sổ ghi bệnh án cái “bộp” xuống bàn – mất nửa tiếng để chép.
Chép xong xuôi rồi, hai vị “Phật sống” kia vẫn chưa thèm xuất hiện.
Đúng là quá đáng hết chỗ .
Tôi chặn Tiện Tiện vừa thay nước xong, đang đi lấy thuốc.
“Chẳng lẽ định cứ chịu đựng thế này mãi sao?”
“Hay là chịu đựng mười năm nữa, để rồi trở thành một chị Triệu tiếp theo?”
Cô ta ngơ ngác tôi, cắn môi không gì.
Tôi tức đến nghiến răng: “Tôi muốn biết, tại sao mọi người đều hùa với chị Triệu để gạt tôi ra ngoài.”
“Chị ta rốt cuộc có lai lịch gì? Ngay cả điều dưỡng trưởng cũng bênh?”
Cô ta vừa hé miệng định .
Tôi lập tức dựng thẳng tai lên nghe.
Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng châm chọc:
“Ôi chao, xem ai kìa, lao tiên tiến của khoa đấy. Đến giờ bàn giao ca rồi còn chưa chịu về, đúng là ham việc quá nhỉ. Đã thích đi thế, hay là thay tôi trực luôn đi?”
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Tiện Tiện khựng lại, hoảng hốt gạt tay tôi ra: “Tôi đi cho bệnh nhân uống thuốc đây.”
Thôi, cảm giác bất lực lại ập đến.
Tôi hiểu, tôi tôn trọng, rồi về nhà ngủ một mạch.
Ngay cả trong mơ vẫn còn nghĩ cách trị con mụ Triệu này.
Ai ngờ, đến ba giờ mười phút chiều, điện thoại tôi nhận một loạt tin nhắn quan trọng.
3
Ba giờ chiều là giờ bàn giao ca giữa ca ngày và ca chiều.
Tin nhắn là do Tiện Tiện gửi.
“chị Triệu là bà con xa của trưởng khoa. Nghe trước đây khi còn chia ca thủ công, trưởng khoa đặc biệt ưu ái chị ta, chỉ sắp cho ca ngày, thậm chí ca chiều cũng không phải , đừng gì đến ca đêm. Sau này đổi sang chia ca bằng máy tính, chị ta không né , nên toàn tìm người đổi ca. Trưởng khoa từng nhắc chúng tôi phải chăm lo cho đồng nghiệp có hoàn cảnh khó khăn.
Chị ta khôn lắm, hiếm khi phiền mấy người lâu năm, toàn bắt nạt y tá mới vào thực tập hoặc đang đào tạo như .
Tiền thưởng bao nhiêu, cơ bản trưởng khoa là xong, ông ta quyết định hệ số, nên chẳng ai dám đắc tội.
Trước đây, chị Triệu từng với chúng tôi là khi trực thì cứ việc bình thường, đừng để bị kiệt sức, vì như thế sẽ không còn ai đổi ca với chị ta nữa.
Sau khi từ chối đổi ca, chị ta lại bảo bọn tôi dồn việc cho đến chết, để ép cúi đầu nhận sai.
Bạn thấy sao?