Bị Ép Đổi Ca [...] – Chương 7

Chỉ có điều, vừa thấy ca kèm là tôi, hai người họ nhăn mặt như muốn kẹp chết con ruồi.

Còn cố gắng giơ tay chỉ vào tôi, thở hổn hển hai cái, rốt cuộc chẳng câu nào.

Tôi cũng chẳng buồn để ý, ký xong vào sổ bàn giao là đi xem y lệnh để pha thuốc luôn.

Lúc này, điều dưỡng trưởng đuổi theo:

“Tuyết Doanh, không thể toàn giành mấy việc nhẹ nhàng mãi , ca này bệnh nhân nặng để quản.”

Bà ta sao lúc nào cũng thích “người bắn súng” thế nhỉ?

Tôi trợn mắt từ chối:

“Điều dưỡng trưởng, các chị không thể lúc nào cũng rảnh rang rồi đẩy hết việc khó cho người trẻ.”

Bà ta sững lại, tôi như thể đang sinh vật lạ.

Cung đã giương thì không thể quay đầu, tôi chẳng quan tâm nữa, cứ cứng rắn đến cùng.

Cuối cùng, sau khi ba người bàn bạc, phương án dung hòa là chia bệnh phòng để quản lý bệnh nhân, bệnh nhân nặng chia đều cho mỗi người.

Đáng lẽ nên thế từ lâu rồi, tôi gật đầu, không ý kiến gì.

Nhưng với một người quen hưởng thụ như chị Triệu, sao chịu nổi cường độ công việc này.

Suốt một tuần sau đó, chị ta chạy đôn chạy đáo tìm người đổi ca.

Rất không may cho chị ta, đổi kiểu gì cũng trúng ca chung với tôi.

Hơn nữa, người khác chỉ đồng ý đổi ca song song, không chịu đổi ca nhẹ lấy ca nặng cho chị ta.

Thấy không chiếm lợi, chị ta bắt đầu “vỡ phòng tuyến”.

Trong nhóm chat, chị ta từng người một kể khổ, bọn tôi nhắm vào, lập chị ta.

Gửi liền mười mấy sticker khóc lóc thảm thiết.

Chỉ tiếc là nhóm chỉ có chín người, ngoài điều dưỡng trưởng nhảy vào an ủi,

Còn lại đều im lặng, chẳng ai quan tâm.

Chị ta diễn một lúc, thấy chán, cũng không nữa.

Theo lý mà , đến nước này thì chị ta nên ngoan ngoãn lại rồi.

Không ngờ, chị ta lại chơi một nước đi bất ngờ!

9

“Các cậu biết không! chị Triệu đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi!”

“Trưởng khoa bảo chị ấy suy nghĩ thêm, cho chị ấy hai ngày nghỉ.”

“Vậy nên, ngày mai đứa xui xẻo như tớ phải đi trực thay chị ấy đây!”

Châu Châu nhắn tin trong nhóm bảy người, lập tức cả nhóm nổ tung.

“Giờ sao đây! Tới đây thì chịu sao nổi? Tám người ca của chín người!”

“Còn nữa, đừng quên chị Triệu có ca đêm đêm giao thừa! Đến lúc đó chẳng phải lại bốc thăm trong tụi mình ra thay à?”

“Không chỉ thế đâu, tuần sau chị ta còn mấy ca đêm nữa, chắc chắn là cố !”

“…”

Cả nhóm sôi sục, tin nhắn tràn lên 99+.

Tôi phải công nhận chị Triệu đúng là… một chữ thôi: “Đỉnh.”

Tôi lập tức xông vào nhóm chín người, nhắm thẳng chị Triệu mà công kích.

“Chị, thế này là định bỏ việc luôn à?”

“Trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, nghỉ việc rồi lấy gì trả tiền nhà, nuôi con?”

“Khu chung cư nhà chị đâu có rẻ, tôi nghe không phải , mà là mua cơ mà.”

“Cùng đơn vị, sao thu nhập của chị lại cách xa bọn tôi ? Không lẽ chị có khoản thu nhập mờ ám nào, thì chia sẻ cho bọn tôi với chứ.”

“Tôi…”

Còn đang gõ tiếp trong khung chat, tôi bất ngờ bị đá khỏi nhóm.

Đồng nghiệp lập tức nhắn trong nhóm bảy người:

“Tuyết Doanh, cậu tức quá hóa liều rồi! Chị ta có thể kiện cậu tội bịa đặt đó.”

“Đúng đấy, hay thôi bỏ qua đi, mình cứ ở đây than phiền cho hả giận là rồi.”

“Chị ta sắp nghỉ việc rồi, còn cách gì nữa…”

Tất nhiên là vẫn có cách.

Tôi gọi cho trưởng khoa:

“chị Triệu muốn nghỉ việc, tôi không đồng ý.”

Ông ta lập tức cúp máy.

Tôi không bỏ cuộc, đổi sang nhắn tin.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chị ta ít nhất phải đến tháng 6 năm sau, đợi khoa mình có y tá mới vào thì mới đi.”

“Đừng là ông không can thiệp , trong tay tôi có kết quả giám định ADN giữa con chị ta và ông.”

“Căn nhà đó, là ông bỏ tiền mua đúng không. Đừng tưởng là thần không hay quỷ không biết. Chỉ cần đã tồn tại thì sẽ để lại dấu vết.”

Vừa gửi tin cuối, điện thoại trưởng khoa gọi tới.

“Giang Tuyết Doanh, rốt cuộc là ai! Cô đến bệnh viện này để !”

Tôi không gì, trực tiếp cúp máy.

Một lúc sau, ông ta nhắn tin:

“Tôi đồng ý với , đừng bậy ra ngoài.”

Đúng là loại đàn ông khốn nạn, hèn mạt!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...