Bị Ép Xuyên Thành [...] – Chương 3

6

Ta tức giận đến mức ruốt gan, quả nhiên là thời đại nào cũng có loại đàn ông thối tha này.

Ta hít sâu một hơi, vận khí dồn vào chân, đá văng cửa gian phòng, lại thấy Anh Hồng đang nằm sõng soài trên mặt đất, lấy tay che mặt khóc nức nở.

Còn bên cạnh bàn lại có một vị công tử mặc hoa phục, cổ tay áo thêu hoa văn màu đỏ sẫm, mái tóc đen búi gọn một nửa bằng ngọc quan, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mím chặt, tuấn tú như tiên giáng trần.

Đã có dung mạo như , trang phục khí chất hẳn là xuất thân giàu có, muốn nữ nhân nào mà chẳng , sao lại phải đến tửu lâu cuo.ng ép người khác?

Ta có chút sững sờ, khí thế cũng yếu đi vài phần, vẫn tức giận :

"Tên háo sắc này là ai, đây là tửu lâu, không phải thanh lâu, xin hãy tự trọng một chút!".

Nam tử ngồi bên bàn nghe khẽ giật mình, sau đó nhướn mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, :

"Cô nương có muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc giữa ta và nàng ta, ai mới là kẻ háo sắc không?".

Ánh mắt ta đảo liên tục giữa hắn và Anh Hồng, thấy y phục của hai người đều chỉnh tề, còn ngón tay Anh Hồng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo trắng bệch, dường như rất căng thẳng, biểu cảm trên mặt cũng có chút không tự nhiên, kỹ lại có vẻ chột dạ.

Ngược lại là nam tử, ngoại trừ gò má ửng đỏ bất thường, sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh.

Ta vỗ nhẹ lên lưng Anh Hồng, nhỏ giọng cổ vũ:

"Đừng sợ, cứ ra hết đi, Túy Tiên Lâu chúng ta bây giờ ăn đàng hoàng, nếu có ai bắt nạt ngươi, sẽ kêu quan phủ chủ cho ngươi".

Anh Hồng nghe lại run lên, ấp úng hồi lâu cũng không nên lời:

"Ta… Ta…".

Lời nàng ta còn chưa dứt, nam tử đối diện đã lên tiếng ngắt lời:

"Nói hay lắm, ta cũng đang muốn báo quan đây. Ta chỉ đến đây ăn một bữa cơm, mà nàng ta lại bỏ xuân dược vào thức ăn của ta, còn nhân cơ hội dâng thức ăn, có ý đồ giở trò với ta.”

“May mà ta liều ch.3t chống cự, mới bảo vệ trong sạch.

Túy Tiên Lâu các ngươi… haizzz".

Hắn ta hừ lạnh hai tiếng rồi không tiếp, trong lòng ta lại chùng xuống.

Nhìn sang biểu cảm của Anh Hồng, không cần hỏi cũng có thể đoán , những gì nam tử này đều là sự thật.

Là một trong những người góp công lớn đưa Túy Tiên Lâu đi lên, ta thực sự rất đau lòng, không hiểu tại sao bây giờ đã không cần phải bán thân nữa, Anh Hồng lại lựa chọn chuyện như .

Chẳng lẽ là vì nam tử này đẹp trai?

Có lẽ là vì thấy ta cứ mình chằm chằm, Anh Hồng buông tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta ra, giọng đầy vẻ nức nở:

"Ngươi là nữ tử trong sạch, lại có bản lĩnh hơn người, sao có thể hiểu hoàn cảnh của ta chứ? Biểu diễn ca múa ở tửu lâu có thể coi là kế lâu dài sao? Chờ đến khi chúng ta già nua xấu xí, còn có vốn liếng gì để sống? Thay vì tùy tiện tìm một người nào đó để gả đi, tiếp tục món đồ chơi cho người khác, chi bằng tự mình tìm kiếm một mục tiêu thích hợp để nắm lấy. Vị công tử này dung mạo như tiên giáng trần, lại giàu có vô song, nếu có thể đi theo hắn, ta còn lo lắng gì về sau nữa!".

Ta cúi đầu, cảm thấy có chút chán nản.

Vốn tưởng rằng mình đến từ thời hiện đại, nhất định có thể dùng năng lực của bản thân để cứu vớt một số người, kỳ thực ta cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, chẳng gì cả.

Đẩy Anh Hồng ra khỏi cửa, ta gượng gạo :

"Thực sự là đã quấy rầy khách quý rồi, không biết công tử muốn thế nào mới chịu tha cho Túy Tiên Lâu đây?".

7

Vị công tử mặc hoa phục kia ngược lại cũng sảng khoái, trầm ngâm một lúc bỗng nhiên :

"Gọi đầu bếp của các ngươi đến đây, ta muốn chuyện với hắn".

Ta khẽ giật mình, tuy không hiểu hắn ta tìm ta gì, vẫn lớn tiếng đáp:

"Ta chính là đầu bếp, công tử có cầu gì cứ việc ".

Hắn ta nghe liền ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng đỏ, đột nhiên đứng dậy, sải bước đi về phía ta.

Biểu cảm hắn ta có chút gấp gáp, ánh mắt ta lóe lên tia sáng, như thể muốn nuốt chửng ta.

Ta vô thức lùi lại vài bước, liếc mắt bàn thức ăn đã trống trơn, trong lòng kinh hãi.

Vừa rồi hắn ta còn , Anh Hồng đã bỏ xuân dược vào thức ăn của hắn, bây giờ trên bàn đều là đĩa trống, cũng không biết hắn ta đã ăn vào bao nhiêu.

Chẳng lẽ bây giờ dược tính phát tác, hắn ta định coi ta như thuốc giải sao!

Không thể lui tiếp nữa, lưng ta "ầm" một tiếng đập vào tường.

Hắn ta vừa lúc đi đến trước mặt ta, chống một tay lên tường, ánh mắt ta mang theo sự thưởng thức và si mê:

"Ta muốn bao nuôi ngươi một tháng, nếu ngươi đồng ý, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa".

Nghe xong cầu của hắn, ta vội vàng che ngực, tức giận lên án:

"Xin công tử tự trọng, ta là người nữ nhi đàng hoàng, bán nghệ không bán thân!".

Nam tử hoàn hồn, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, đánh giá ta từ trên xuống dưới vài lần, đột nhiên bật thành tiếng:

"Gầy như que củi, dáng người lép kẹp, ta không có hứng thú. Ta muốn bao nuôi ngươi một tháng, ngươi chỉ nấu ăn cho một mình ta, một ngày ba bữa mỗi bữa mười món, tốt nhất là không trùng lặp".

Ta há hốc mồm, ấp úng :

"Công tử, nhà ngài là gia đình giàu có cỡ nào? Ngày nào cũng cần phải đãi tiệc?".

"Không đãi tiệc, là nấu cho ta ăn".

"Vừa rồi cả bàn này, đều là một mình ngài ăn hết?".

Hắn ta như không , gật gật đầu.

Thôi xong, đây không chỉ là một kẻ háu ăn, mà còn là một kẻ háu ăn có dạ dày không đáy!

Ta muốn mặc cả:

"Ừm… một ngày ba mươi món khác nhau, thực sự là có chút khó khăn…".

Lời còn chưa dứt, ta đã cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát.

Ta xòe tay ra xem, một thỏi vàng óng ánh đang nằm gọn trong lòng bàn tay ta, còn tỏa ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.

"Nếu nương cảm thấy cầu của ta quá đáng, ta cũng không miễn cưỡng".

Hắn ta ra vẻ muốn đưa tay lấy lại thỏi vàng, ta lập tức nắm chặt tay, khom lưng cúi đầu:

"Không khó, không khó, công tử là khách quý, nhất định phải tiếp đãi chu đáo! Nhưng công tử ngài không sao chứ? Có cần ta mời đại phu cho ngài hay không…".

Hắn ta khẽ mỉm , xem ra là đang khen ngợi ta lanh lợi:

"Đại phu thì không cần… Ngươi đi thêm mười món nữa cho ta đi, à đúng rồi, cho ta thêm một phần lẩu cay Tứ Xuyên nữa."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...