Bí Mật Của Kẻ [...] – Chương 1

1

Sau năm năm du học trở về biệt thự nhà họ Biên, tôi phát hiện Dư Vãn Vãn vốn chỉ là con nuôi, nay lại trở thành “đại tiểu thư nhà họ Biên”.

Đúng lúc hôm nay là sinh nhật của mẹ, có rất nhiều người đến tặng quà. Dư Vãn Vãn vừa thấy tôi thì ngẩn ra, rồi lập tức cao giọng mỉa mai giữa đám khách:

“Nhà chúng tôi tài trợ đi du học, kết quả ba năm thành năm năm, tôi còn tưởng muốn tiêu tiền nhà họ Biên cả đời mà không định quay lại nữa chứ.”

Quay đầu, ta còn bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ:

“Hôm nay là sinh nhật mẹ, sao ăn mặc lôi thôi lếch thếch thế này mà về hả?”

“Vương di, mau đưa hành lý của ta vào phòng giúp việc đi, đừng để mùi hôi ảnh hưởng đến khách.”

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ bị ta thao túng đến mức không biết phản kháng.

Nhưng bây giờ, tôi đã trọng sinh.

Tôi cầm ly champagne bên cạnh, hắt thẳng vào mặt ta:

“Cô chẳng qua chỉ là một con ký sinh trùng ăn nhờ ở đậu nhà họ Biên, thật sự tưởng mình là đại tiểu thư rồi sao?!”

“Muốn tôi trả tiền nhà họ Biên? Được! Đợi lát nữa xem quỳ xuống cầu xin tôi thế nào!”

Champagne văng thẳng lên mặt Dư Vãn Vãn, ta sững sờ đứng yên không nhúc nhích, là quản gia Vương di là người phản ứng đầu tiên, vội vàng giúp ta lau mặt:

“Trời ơi! Tiểu thư Vãn Vãn ngoan ngoãn như thế, sao lại chọc giận chứ!”

Vừa còn vừa trách móc tôi:

“Cô nếu không muốn về thì thôi, về là lại kiếm chuyện với tiểu thư Vãn Vãn… nếu phu nhân biết thì chắc chắn sẽ…”

Tôi Vương di, trong lòng bỗng lạnh ngắt.

Ở kiếp trước, tôi đối xử với bà ta tốt biết bao, còn đưa cả gia đình bà ta về sống chung, sắp xếp công việc đàng hoàng. Thế mà bà ta lại cùng Dư Vãn Vãn hợp sức bắt nạt tôi không ngừng.

Tôi cắt lời bà ta, nhạt:

“Vương di, tôi chỉ đi du học năm năm thôi mà, bà đã gọi một kẻ ngoài họ là tiểu thư rồi sao?”

Động tác lau mặt của Vương di cứng lại, muốn gì đó không thốt nên lời.

Dù sao thì kiếp trước tôi cũng luôn bị Dư Vãn Vãn thao túng tâm lý, luôn cho rằng bản thân chưa đủ tốt, nên mới bị người trong nhà coi thường như .

Dư Vãn Vãn hoàn hồn lại, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nước mắt lăn dài:

“Tâm Dao! Từ nhỏ tôi đối xử với như chị em ruột, tôi đã gì có lỗi với chứ! Sao có thể tôi như !”

Tôi đặt hành lý xuống, ngồi vào ghế, ta chăm :

“Thôi đi, tôi không muốn chị em gì với cả.”

“Nhà họ Biên chúng tôi, không dung loại ký sinh trùng giả danh tôi như !”

Mục Kỳ Vân – người đứng cạnh – bỗng dừng lại một nhịp, sau đó nhanh chóng bước lên che trước mặt Dư Vãn Vãn:

“Mấy năm nay dì Tống tham gia sự kiện đều dẫn theo Vãn Vãn, nếu giả mạo thì phải là mới đúng!”

“Có tôi ở đây, đừng hòng vào Vãn Vãn dù chỉ một sợi tóc!”

Mục Kỳ Vân, người thừa kế duy nhất của nhà họ Mục, bốn năm trước bố tôi từng tôi sẽ liên hôn với nhà họ Mục.

Nhưng tôi chưa từng gặp ta, nên cũng chẳng mấy hứng thú.

Không ngờ chỉ mới năm năm, ta đã nhận định Dư Vãn Vãn là hôn thê.

May mà, tôi cũng chẳng ưng nổi ta.

Lúc này, những người khác cũng lần lượt bước tới, tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt:

“Tôi nghe nhà họ Biên có một con nuôi, mấy năm nay đi du học, chắc là ta rồi.”

“Học hành bao nhiêu năm, kết quả học cách chiếm tổ chim người khác, đúng là vô ơn!”

Nghe những lời ấy, gương mặt Dư Vãn Vãn lộ rõ vẻ đắc ý:

“Tâm Dao, xem ra là vì rời nhà năm năm, nên quên hết quy củ rồi đấy!”

“Nhà họ Biên chúng tôi có thân phận, ra cái bộ dạng này thì còn ra thể thống gì nữa!”

Vương di cũng hùa theo:

“Tiểu thư Vãn Vãn đừng giận, lát nữa phu nhân về, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho .”

Tôi mỉm :

“Vậy thì tốt, tôi sẽ ngồi đây đợi bà ấy về.”

Dư Vãn Vãn tức đến nỗi giơ bộ móng tay dài nhọn ra, định kéo tôi đứng dậy.

Tôi ghét bỏ hất ta ra, ta vẫn cố sức kéo mạnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...