12
Căn phòng bệnh mờ tối lặng đi mấy giây.
Tôi thấy vai Phó Chi Dương hơi sụp xuống:
“Bởi vì cái chết của mẹ tôi… là do ông ta .”
Sắc mặt nó u ám, như đang nhớ lại một ký ức đau đớn đến xé lòng.
“Tôi vẫn nhớ rõ đêm hôm đó, mưa rất lớn. Mẹ gọi điện cho bố, chưa bao lâu thì hai người bắt đầu cãi nhau. Tôi chưa từng thấy mẹ mình gào đến khản cả giọng như thế… Tôi sợ lắm, sợ đến mức… không dám chạy lại ôm bà.”
Chỉ cần nhớ lại đêm ấy, trong lòng nó liền dâng lên hận ý với Phó Thịnh Triều, lan tràn và nuốt chửng toàn bộ lý trí.
Mẹ cúp máy, vừa khóc vừa thu dọn hành lý, muốn đưa nó rời khỏi đây.
Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa, bố đã trở về.
Áo sơ mi của ông không cài chỉnh tề, nơi cổ áo để lộ đầy vết đỏ.
Trên người còn có một mùi tanh nồng khó chịu.
Vừa thấy ông, mẹ liền nổi điên, giáng thẳng một cái tát lên mặt.
Hai người đứng ngay ở cửa cãi nhau.
Cãi kịch liệt.
Mà bố nó thì chỉ lặp đi lặp lại mấy câu:
“Tôi thề, chỉ lần này thôi…”
“Chỉ là tiệc xã giao, người bên đối tác đưa tới, tôi không từ chối .”
“Chỉ là một cuộc giao dịch, em đừng loạn. Bao nhiêu năm nay tôi chẳng phải vẫn mình em sao?”
Lúc đó, nó còn chưa hiểu những lời này có nghĩa gì.
Bây giờ lớn rồi… nó hiểu.
Tất cả chỉ là cái cớ cho sự phản bội.
“Bố tôi ngoại , bị mẹ tôi phát hiện, thế là họ cãi nhau.” – Phó Chi Dương xoa mặt – “Mẹ dẫn tôi rời đi, trên đường lại gặp một chiếc xe do tài xế say rượu lái. Bà đã đẩy tôi ra… còn mình thì bị hất văng.”
“Để che đậy bê bối, bố bỏ ra số tiền rất lớn để xóa mọi dấu vết liên quan đến tôi trong vụ tai nạn đó.”
“Và mẹ tôi… trở thành nạn nhân duy nhất.”
Nói xong, nó im lặng rất lâu.
Cuối cùng mới cố nặn ra một nụ coi như chẳng sao:
“Đó là sự thật mà muốn biết.”
Tôi sững sờ nó.
Trong lòng run lên từng hồi.
Qua bờ vai nó, tôi thấy An Nhiễm đang ôm nhẹ lấy con trai mình từ phía sau.
Nước mắt chị đã ướt đẫm cả gương mặt.
Tôi đoán, ngay khoảnh khắc này… chị cũng đã nhớ lại tất cả.
13
Làm gì có thuần khiết.
Những lời hứa “sống chết không rời” cuối cùng cũng chỉ trở thành trò .
Thân phận của Phó Thịnh Triều đồng nghĩa với việc ta phải đối mặt với nhiều cám dỗ hơn người thường.
Và kết quả, rõ ràng là… ta không chống lại .
Tưởng rằng chỉ là một cuộc giao dịch, một lần ngoại lệ, chỉ cần giấu kín thì mọi chuyện sẽ ổn.
Rằng về nhà vẫn còn người vợ tri kỷ, vẫn còn đứa con đáng .
Nhưng lòng người sẽ thay đổi.
Ngoại lệ sẽ không bao giờ chỉ có một lần.
Số lần nhiều lên, sơ hở cũng nhiều hơn, và những vết nứt trong gia đình vốn hạnh phúc này cũng vì thế mà lớn dần.
Cuối cùng, vào một thời điểm nào đó… tất cả sẽ sụp đổ.
Dù có dùng bao nhiêu cảm giả tạo cũng chẳng thể hàn gắn lại.
Tôi và An Nhiễm ngồi ở sân nhỏ của bệnh viện.
“Tôi nhớ ra rồi.” – chua chát – “Thì ra những gì tôi nhớ… đều là ký ức đẹp nhất giữa tôi và Phó Thịnh Triều.
Chúng tôi quen nhau năm mười tám tuổi, hai mươi hai tuổi kết hôn, hai mươi ba tuổi có Dương Dương… Đến khi ta ba mươi tuổi thì ngoại .
Những ký ức tồi tệ, những lúc tôi mất hết thể diện, điên cuồng chất vấn ta như một người vợ bị phản bội, tôi đều đã quên sạch.
Nhưng rõ ràng… đó mới là những điều tôi nên nhớ nhất.”
Tôi ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe.
“Lương Tranh, tôi biết mình muốn nhờ gì rồi.”
Tôi hơi khựng lại, quay sang .
An Nhiễm mỉm :
“Bây giờ tôi không còn để tâm đến Phó Thịnh Triều nữa, tôi chỉ để tâm đến Dương Dương. Cô có thể thay tôi ở bên nó cho đến khi nó tròn mười tám tuổi không?”
“Tôi đồng ý.”
Không chỉ vì lời hứa mười triệu mà đã .
Mà còn vì… tôi đã coi như một người .
Khi tôi quay lại phòng bệnh, Phó Chi Dương vẫn ngồi ở mép giường chờ tôi.
Nó đang chờ câu trả lời.
“Cậu cũng đoán ra rồi đúng không?” – tôi đứng ở cửa, lặng lẽ nó – “Như cậu nghĩ đấy, mẹ cậu bây giờ đang ở ngay bên cạnh cậu.”
Phó Chi Dương lập tức ngẩng đầu, đôi mắt trong khoảnh khắc đã đầy nước.
“Đừng khóc.”
Tôi đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh trăng đổ tràn vào phòng.
Tôi hơi hất cằm, ra hiệu cho nó về chiếc bàn bên tay trái.
Trên bàn đặt một cốc nước, và dưới ánh trăng, mặt bàn nhẵn bóng dần dần hiện ra những vệt nước.
Những vệt nước ấy từ từ tụ lại thành một câu——
Dương Dương, mẹ vẫn luôn ở đây.
Giống như Phó Chi Dương từng , lúc nó rơi từ tầng ba xuống, là mẹ đã bảo vệ nó.
Điều này không sai.
An Nhiễm từng với tôi, hồn ma ở lại nhân gian càng lâu, sẽ tích lũy càng nhiều linh lực.
Linh lực này có thể vài việc nhỏ —
Đẩy đổ một cái bình hoa, hoặc dùng nước viết mấy chữ.
Khi đó tôi còn :
“Vậy chị ở lại thêm vài năm nữa, chẳng phải có thể tát thằng nhóc kia một cái rồi sao?”
“Ừ.” – An Nhiễm – “Nhưng nếu ở lại thêm vài năm nữa, tôi sẽ không thể đi đầu thai chuyển kiếp .”
“Lương Tranh, có lẽ… tôi cũng không thể ở đây lâu nữa.”
14
Từ khi biết mẹ mình vẫn tồn tại dưới dạng linh hồn, Phó Chi Dương như biến thành một người khác hẳn.
Cơm ăn sạch sẽ, không thừa lấy một hạt:
“Mẹ ơi, con ăn ngoan lắm, không bỏ phí đâu.”
Trên mặt bàn hiện lên vệt nước — “Ngoan.”
Trong giờ học thì tập trung nghe giảng, tích cực đặt câu hỏi:
“Mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ đỗ đại học!”
“Tốt lắm.”
Tan học xong còn đi chạy bộ rèn luyện:
“Mẹ xem, hình như con lại cao thêm rồi!”
“Giỏi quá.”
Quản gia rất ngạc nhiên:
“Dạo này cậu chủ thay đổi nhiều thật.”
Tay tôi đang cầm ly sữa thì khựng lại:
“Là sao?”
“Cậu chủ trở nên vui vẻ, hoạt bát hơn.” – Quản gia – “Công lao của Lương là rất lớn đấy.”
Tôi chỉ mỉm , không gì.
Quản gia bỗng :
“À đúng rồi, Lương, tối nay ông chủ sẽ về.”
… Ly sữa trên tay bỗng chốc mất hết vị ngon.
Tôi lấy cớ chóng mặt, trốn trong phòng không ra ngoài.
Cùng lúc đó, tôi quay sang mắng An Nhiễm:
“Đừng có tùy tiện dùng linh lực nữa, hồn phách của chị giờ yếu lắm rồi.”
So với lần đầu tôi gặp, giờ cơ thể chị ta đã trong suốt hơn nhiều.
“Được rồi, rồi, tôi biết rồi.”
Chị ta vỗ vai tôi:
“Em Lương lo cho chị thế cơ à?”
Tôi hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không vui.
Đoạn này bắt đầu bước vào cao trào rồi — tiết “bị bỏ thuốc + nghi lễ đổi hồn” này chắc sẽ dẫn sang một màn nguy hiểm lớn, vừa hé lộ âm mưu của Phó Thịnh Triều, vừa đẩy nhân vật “tôi” và An Nhiễm vào thế cùng chịu họa.
Nếu muốn, mình có thể viết tiếp ngay đoạn tỉnh lại sau khi nghi thức bắt đầu để tạo nhịp nhanh và cảm giác căng thẳng hơn, hoặc mình cũng có thể giúp điều chỉnh nhịp kể ở đoạn này để nó vừa kịch tính vừa rõ mạch hơn.
Bạn muốn mình viết tiếp hay chỉnh nhịp?
15
Khi tôi tỉnh lại lần nữa… tôi chết rồi sao?
Ờ khoan, hình như chưa hẳn.
Chỉ là bây giờ tôi… trở thành trong suốt, mà trên giường lại có “tôi” đang mở mắt .
Cô ấy – chính là tôi trong thân xác mình – vừa người đàn ông ngồi bên giường với vẻ căng thẳng, trong mắt thoáng qua một tia kinh hoảng.
“Phó Thịnh Triều, đã gì?!”
Khóe môi hắn cong lên, ôm chầm lấy ấy, giọng run rẩy vì kích :
“Tốt quá rồi! A Nhiễm, em đã trở về!
A Nhiễm, từ nay chúng ta lại có thể sống bên nhau, tốt quá rồi! Anh sai rồi… những năm không có em, thật sự chịu không nổi… sẽ không bao giờ để em rời xa nữa!”
…Ồ, tôi hiểu ra rồi.
Không biết hắn dùng cách gì, A Nhiễm đã vào thân xác tôi.
Mà hồn tôi thì bị đẩy ra ngoài.
Đây chẳng phải… mượn xác hoàn hồn sao?
Khoan, không đúng! Tôi là người sống sờ sờ mà?!
Cô ấy sống lại, tôi thì sao?!
Tôi quýnh lên, lao tới trước mặt A Nhiễm, điên cuồng vẫy tay:
“Này! Nghĩ cách đi! Tôi không muốn chết!”
“Tôi mặc kệ, mau tìm cách đổi lại đi!”
“Hu hu cầu xin chị, em còn chưa đương, chưa đi du học mà!”
A Nhiễm cũng bừng tỉnh, đẩy mạnh Phó Thịnh Triều đang ôm chặt mình.
“Thế còn Lương Tranh?”
“Từ giờ em chính là ta.”
“Còn hồn Lương Tranh thì sao!” A Nhiễm kích , “Chẳng lẽ cứ để ấy chết như ?!”
“Anh mặc kệ ta!” Phó Thịnh Triều cũng cao giọng, siết chặt vai A Nhiễm, “Anh chỉ cần em trở lại, chỉ quan tâm em thôi.”
A Nhiễm hắn, lạnh:
“Phó Thịnh Triều, chính tin mấy lời này sao?
Mười năm trước khi phản bội, lên giường với người đàn bà khác, sao không là chỉ quan tâm đến tôi?
Đợi đến khi tôi chết, không thể quay lại nữa, mới bày cái vẻ sâu giả tạo này.
Người ta vợ như mạng, mãi rồi cũng tin thật. Nhưng Phó Thịnh Triều, người nhất vẫn luôn là bản thân . Bớt giả nhân giả nghĩa đi.”
“Buông tôi ra! Tôi không muốn quay lại, không muốn gặp lại ! Càng không muốn sống cả đời với !”
An Nhiễm điên cuồng giãy giụa trong vòng tay hắn.
Người đàn ông gầy thấp vẫn đứng im lặng ở góc phòng bỗng lên tiếng nhắc nhở:
“Phó tiên sinh, hồn phách và thân thể này muốn hoàn toàn dung hợp ít nhất còn cần một tiếng nữa. Trong khoảng thời gian này, tuyệt đối không để nàng ta dao cảm quá lớn!”
Tôi quay đầu sang, chỉ thấy trong tay hắn cầm một con búp bê hình người màu xám, trên đó vẽ những phù đỏ tươi, trông chẳng phải thứ tốt lành gì.
Ánh mắt tôi sầm xuống, hét với An Nhiễm:
“An Nhiễm! Thứ hắn đang cầm phải hủy ngay!”
Bạn thấy sao?