Ánh sáng ban mai xuyên qua rèm chiếu xuống bếp, Nguyễn Niệm khẽ gật đầu. Kỷ Thâm thở phào, cúi hôn nhẹ lên trán .
“Anh phải đi xử lý một số việc. Tối nay đến đón Tiểu Vũ, chứ?”
“Ừm.” Nguyễn Niệm tiễn ra cửa, bỗng nhớ ra: “Anh giờ… không có việc, ở đâu?”
Kỷ Thâm mỉm : “Anh đã mua nhà ở Thanh Sơn Trấn, tuần trước vừa sang tên. Định cho em bất ngờ.”
Cô tròn mắt: “Anh… cái gì cơ?”
“Anh đã tính trước rồi.” Anh dịu giọng, “Cho dù em không chấp nhận , vẫn định ở lại Thanh Sơn, để gần Tiểu Vũ.”
Nhìn xe xa dần, Nguyễn Niệm đứng ngẩn trước cửa, trong lòng trào dâng thứ cảm giác đã lâu không có —— hy vọng.
Những ngày kế tiếp trôi qua như mơ. Kỷ Thâm thật sự dọn đến Thanh Sơn, bắt đầu dựng công ty tư vấn riêng; Kỷ phu nhân bặt vô âm tín, không còn xuất hiện; còn Tiểu Vũ thì tận hưởng niềm vui có cả bố lẫn mẹ bên cạnh.
Một buổi chiều cuối tuần, Nguyễn Niệm đang tỉa cây trong vườn, Tiểu Vũ chơi nước ở cạnh, Kỷ Thâm tan sớm, mang theo tập hồ sơ.
“Tòa án rút đơn rồi.” Anh thẳng, đưa văn bản cho , “Mẹ đã nhượng bộ.”
Tay Nguyễn Niệm run lên khi lật tài liệu. Cơn ác mộng… thật sự kết thúc sao?
“Cái giá là gì?” Cô cảnh giác hỏi.
Anh ngồi xuống bãi cỏ, mắt dõi theo Tiểu Vũ nghịch nước: “Anh vĩnh viễn từ bỏ quyền thừa kế Kỷ gia. Tiểu Vũ cũng thế.”
Nguyễn Niệm chau mày: “Điều đó công bằng với con sao?”
“Công bằng ư?” Kỷ Thâm nhạt, “Để con lớn lên trong môi trường lạnh lẽo của Kỷ gia mới là bất công. Nhìn đi, Nguyễn Niệm —— ba mươi năm giáo dục tinh , kết quả là một kẻ mù mờ cảm.”
Nguyễn Niệm không kìm mỉm : “Giờ … đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vì có em và Tiểu Vũ.” Anh tự nhiên nắm tay , “Mẹ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận em, ít nhất bà ấy sẽ không còn quấy rầy nữa.”
Tiểu Vũ phát hiện cha, vui mừng lao vào lòng, đôi tay ướt nhẹp in dấu trên áo sơ mi. Kỷ Thâm vang, ôm con xoay vòng, để mặc bé gõ vào mặt mình.
Nhìn cảnh đó, lòng Nguyễn Niệm bỗng yên dịu lại. Có lẽ, thật sự có thể bắt đầu lại.
Tối hôm ấy, sau khi dỗ con ngủ, họ ngồi ngoài sân, uống trà trong gió đầu hạ.
“Em vẫn hay nghĩ…” Nguyễn Niệm ngập ngừng, “Nếu ngày đó em với chuyện mang thai, liệu mọi thứ sẽ khác?”
Kỷ Thâm lặng vài giây: “Anh có lẽ sẽ vì trách nhiệm mà đề nghị tái hôn, rồi… vẫn đi vào vết xe cũ.” Anh thành thật, “Khi đó, chưa hiểu và gia đình là gì.”
“Đó chính là điều em sợ.” Cô khẽ , “Sợ dùng đứa bé để buộc chặt , rồi từng ngày rời xa…”
Anh siết tay : “Giờ khác rồi. Anh học cách đặt gia đình lên đầu. Dù… cái giá có hơi lớn.”
Nguyễn Niệm ngước trời sao: “Đáng không? Từ bỏ tất cả ở Kỷ thị?”
Anh đáp không chút do dự: “Từng giây từng phút đều đáng giá.”
Dưới bầu trời đầy sao, những ngón tay họ lặng lẽ đan vào nhau, như hai dòng suối sau bao vòng vèo, cuối cùng lại hội tụ.
Mưa gõ lộp bộp trên cửa kính “Tư vấn Kỷ Viễn” —— công ty mới của Kỷ Thâm chính thức khai trương.
Nguyễn Niệm đứng ngoài hiên, hất nước mưa khỏi ô, qua lớp kính thấy đang cau mày trước màn hình. Văn phòng trống trải, chỉ có vài món nội thất cơ bản, tường còn chưa treo nổi một bức tranh.
Cô đẩy cửa bước vào, chuông vang lanh lảnh. Kỷ Thâm ngẩng đầu, cau mày liền giãn ra: “Sao em lại tới?”
“Tiện đường.” Nguyễn Niệm đặt xuống hộp giữ nhiệt, “Em hầm canh, nghĩ chắc bận không kịp ăn.”
13
Kỷ Thâm nhận lấy hộp giữ nhiệt, đầu ngón tay chạm vào tay Nguyễn Niệm, hơi ấm truyền sang. Hai tuần qua, bận tối mắt chuẩn bị cho công ty mới, gần như ăn ngủ ở văn phòng, mỗi ngày vẫn cố dành ít nhất nửa giờ đến thăm Tiểu Vũ.
“Cảm ơn em.” Anh mở nắp hộp, hương thơm lập tức lan tỏa khắp căn phòng, “Đúng lúc đang đói.”
Nguyễn Niệm quanh: “Có hơi… đơn sơ.”
Kỷ Thâm nhún vai, uống một ngụm canh nóng: “Khởi nghiệp đều cả. Còn khá hơn ký túc xá hồi học MBA ở Mỹ nhiều.”
Đây là lần đầu Nguyễn Niệm nghe nhắc đến thời du học. Trước kia, rất ít chia sẻ về bản thân, như thể cuộc sống chỉ có công việc và trách nhiệm.
“Khách hàng sao rồi?” Cô ngồi xuống chiếc ghế trống.
Đũa của Kỷ Thâm khựng lại: “Cũng khó khăn. Nhiều người nghe tin rời Kỷ thị, liền cho rằng… chẳng còn giá trị.”
Nguyễn Niệm nghe rõ sự thất vọng trong giọng . Từng là niềm kiêu hãnh của giới thương trường, nay phải bắt đầu lại từ đầu, thậm chí còn bị cộng sự cũ nghi ngờ năng lực.
“Có cần em giúp gì không?” Cô buột miệng.
Anh nhướng mày: “Em có quan hệ thương mại?”
“Không.” Cô chỉ vào bức tường trống trơn, “Nhưng em có thể khiến nơi này trông như một công ty đáng giá cả triệu. Ấn tượng đầu tiên quan trọng lắm, đúng không?”
Hôm sau, thứ bảy, Nguyễn Niệm mang hộp đồ nghề và vài bản thiết kế tới văn phòng . Tiểu Vũ cũng theo cùng, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, còn xếp kẹp giấy thành mấy hình kỳ quặc.
“Đây là bản phác thảo ban đầu.” Nguyễn Niệm trải bản vẽ: phong cách hiện đại tối giản, kết hợp kính và gỗ, tạo cảm giác chuyên nghiệp gần gũi. “Chỗ này phòng họp nhỏ, chỗ kia để bàn , hướng thẳng ra cửa sổ…”
Kỷ Thâm chăm lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Đến đoạn ngân sách, nhíu mày: “Tốn kém quá, giờ vốn không dư dả…”
“Tiền thiết kế miễn phí.” Nguyễn Niệm cắt ngang, “Vật liệu thì dùng loại giản dị, em quen vài nhà cung cấp.”
Anh lắc đầu: “Không , không thể—”
“Không phải vì .” Nguyễn Niệm sang Tiểu Vũ đang dán giấy màu lên tường, “Vì con bé. Chúng ta cần… sự ổn định.”
Câu khiến ánh mắt Kỷ Thâm dịu lại. Anh đưa tay khẽ nắm cổ tay : “Cảm ơn em.”
Hai tuần tiếp theo, gần như toàn bộ thời gian rảnh của Nguyễn Niệm đều dành cho việc cải tạo văn phòng. Cô tự tay chọn mua đồ cũ, đánh bóng lại; tìm vải giảm giá may rèm; thậm chí thức đêm vẽ tay một bức tranh thủy mặc treo ở sảnh tiếp khách —— đúng sở thích của .
Kỷ Thâm thì phụ trách việc nặng: khuân bàn ghế, treo tranh, lắp kệ… Hai người phối hợp bất ngờ ăn ý, như đồng nghiệp lâu năm.
“Em thật sự có năng khiếu thiết kế.” Một đêm muộn, ngắm văn phòng mới tinh, không khỏi cảm thán.
Nguyễn Niệm đang quỳ chỉnh lại bàn trà, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của : “Chỉ là phản xạ nghề nghiệp thôi.”
“Không, không chỉ .” Kỷ Thâm đỡ đứng dậy, “Em có khả năng biến một không gian tẻ nhạt thành một mái nhà. Căn hộ của chúng ta trước kia, văn phòng nhỏ này… đều nhờ em mà có sức sống.”
Lời khen hiếm hoi ấy khiến tai nóng bừng. Trước kia đâu bao giờ ý những chi tiết như thế, càng không biết cách bày tỏ.
Tuần thứ ba, Kỷ Thâm cuối cùng đón tiếp khách hàng lớn đầu tiên —— giám đốc khu vực của một chuỗi khách sạn quốc tế. Sáng hôm ấy, Nguyễn Niệm đặc biệt tới chỉnh lại ánh sáng, bày hoa tươi, còn chuẩn bị cả trà bánh.
“Em sẽ là cộng sự tuyệt vời.” Kỷ Thâm chỉnh cà vạt, .
Cô giúp vuốt phẳng nếp nhăn trên áo vest: “Em chỉ là cố vấn thiết kế. Hôm nay nhân vật chính là .”
Anh nắm lấy tay : “Anh… hồi hộp.”
Bạn thấy sao?